Xưa kia, vua Đa-vít ước ao xây một ngôi thánh điện thật nguy nga tráng lệ cho Thiên Chúa. Vua nói với Ngôn Sứ Na-than: “Ông xem, tôi được ở nhà bằng gỗ bá hương, còn Hòm Bia Thiên Chúa thì ở trong lều vải!”
Nhưng khi được biết Chúa không muốn Đa-vít xây đền thờ cho Chúa vì tay ông đã vấy nhiều máu quân thù, thì vua Đa-vít ủy thác cho người kế vị là vua Sa-lô-mon thực hiện cho bằng được ước vọng của mình.
Thế rồi vua Đa-vít thiết lập bản thiết kế của Đền Thờ với đầy đủ mọi chi tiết và căn dặn Sa-lô-mon phải kiên quyết thực hiện cho bằng được. (Sử biên niên I, 28)
Vua Đa-vít cũng chuẩn bị sẵn và để lại cho Sa-lô-môn rất nhiều vàng, bạc, đồng, sắt, gỗ quý, ngọc báu, đủ loại đá quý có nhiều hoa văn tuyệt đẹp và rất nhiều cẩm thạch. Bao nhiêu vàng bạc của mình, vua hiến hết vào việc xây dựng thánh điện. Ngoài ra, vua còn huy động toàn dân tham gia đóng góp cho công cuộc xây dựng nhà Chúa. Hưởng ứng lời kêu gọi của nhà vua, cộng đồng dân chúng rộng tay đóng góp rất nhiều vàng, bạc, đá quý để xây dựng công trình vĩ đại nầy. (Sử biên niên I, 29)
Hôm nay, vì thiếu thốn tiền bạc và vì khả năng rất hạn chế nên không ai trong chúng ta dám ước mơ đích thân xây dựng đền đài hay thánh điện cho Thiên Chúa. Xây một căn nhà bé nhỏ cho ít người ở, ta còn chưa làm được, huống gì những công trình to tát, lớn lao.
Vậy mà qua Tin Mừng hôm nay, Chúa Giê-su bảo đảm với chúng ta rằng mỗi người trong chúng ta vẫn có thể xây dựng được đền thờ cao đẹp cho ba Ngôi Thiên Chúa ngự trị; loại đền thờ nầy không những rất cao đẹp mà còn được Thiên Chúa vui thích ngự trị đêm ngày nữa.
Làm sao chúng ta có thể làm được việc thần kỳ như thế? Lấy vàng bạc, đá quý, châu ngọc… đâu mà làm?
Rất đơn giản và ít tốn kém. Chỉ cần mỗi chúng ta biết yêu mến và tuân giữ Lời Chúa là công trình sẽ được hoàn thành, như lời Chúa Giê-su quả quyết: “Ai yêu mến Thầy, thì sẽ giữ lời Thầy. Cha Thầy sẽ yêu mến người ấy. Cha Thầy và Thầy sẽ đến và ở lại với người ấy.” (Ga 14,23)
Thế thì chính khi chúng ta yêu mến và tuân giữ Lời Chúa Giê-su dạy thì Chúa Cha, Chúa Con (mà bất cứ ở đâu có Chúa Cha và Chúa Con thì cũng có Chúa Thánh Thần) đem lòng yêu mến chúng ta, cùng hiện diện với chúng ta và ở lại trong chúng ta. Thế là ngay lúc đó, thân xác chúng ta trở nên thánh điện của ba Ngôi Thiên Chúa, một thánh điện được Thiên Chúa vui thích chọn làm nơi cư ngụ của mình.
Thế là Lời Chúa trong Tin Mừng hôm nay soi sáng cho chúng ta hai điều:
Thứ nhất, nếu chúng ta chấp nhận lắng nghe và thực hành Lời Chúa phán dạy, thì chúng ta không còn là tạo vật thấp hèn nữa mà đã được nâng lên thành cung điện của Vua Trời, được trở nên thánh điện của Thiên Chúa tối cao. Về điểm nầy, thánh Phao-lô trong thư Cô-rinh-tô (IC 6,19) nhắc lại: “Anh em lại chẳng biết rằng thân xác anh em là Đền Thờ của Thánh Thần sao.”
Thứ hai, cũng theo lời thánh Phao-lô trong thư nói trên, chúng ta đừng quên thờ phượng và kết hiệp với Thiên Chúa ngay nơi bản thân mình: “Anh em hãy tôn vinh Thiên Chúa nơi thân xác anh em.” (IC 6,20)
Thánh Ô-gút-ti-nô đã có một trải nghiệm quý báu về điều nầy. Trong thời thanh xuân, Ngài đã khắc khoải tìm kiếm Chúa suốt cả chục năm trời ở nhiều nơi mà chẳng gặp. Mãi đến tuổi ba mươi, ngài mới khám phá ra Chúa ở ngay trong tâm hồn mình. Bấy giờ với tâm hồn tràn đầy hoan lạc, Ô-gút-ti-nô thưa với Chúa: “Lạy Chúa, con yêu Chúa quá muộn màng. Chúa vẫn ở trong con, đang khi con mải lo tìm Chúa bên ngoài.”
Ước gì chúng ta không phải hối tiếc vì đã vòng vo tìm Chúa cách vô vọng như thánh Ô-gút-ti-nô trong buổi đầu, trái lại sớm được hạnh phúc hoan lạc vì tìm gặp Chúa ngay trong bản thân mình.
Lạy Chúa Giê-su,
Xin cho chúng con biết quý trọng thân xác chúng con là ngôi đền thờ uy linh cao cả có ba Ngôi Thiên Chúa hằng ngự trị.
Xin cho chúng con quyết tâm thanh tẩy đền thờ đáng quý trọng nầy nếu nó bị ra nhơ uế vì tội lỗi và thói hư.
Xin cho chúng con biết tôn tạo, nâng cấp đền thờ nầy bằng các nhân đức và phẩm chất cao đẹp.
Và nhất là xin cho chúng con hằng biết gặp gỡ và kết hợp với Chúa đang hiện diện trong ngôi đền thờ cao cả là chính bản thân con.
Linh mục Inhaxiô Trần Ngà