Rita Coruzzi chào đời ngày 2 tháng 6 năm 1986, sớm hơn thời gian bình thường của một thai nhi. Ngay khi vừa chào đời, Rita đã gặp những vấn đề đầu tiên về sức khỏe; em bị trật khớp hông và thiếu ổ xương. Do đó Rita không thể đi được như các em bé khác. Nhưng Rita và mẹ em không chịu đầu hàng với bệnh tật. Rita đã làm vật lý trị liệu, rồi chịu 3 lẫn phẫu thuật, và 1 trong 3 lần phẫu thuật bị thực hiện sai; thế là cho đến nay, không có trị liệu nào mang lại kết quả và Rita phải gắn bó đời mình với chiếc xe lăn.
Rita đã giận Chúa vì Người để cho em phải chịu những bệnh tật này khi mà em tin tưởng phó thác vào Chúa. Em đã phải chịu những chữa trị đau đớn khi chỉ mới 10 tuổi. Em đã đặt mình trong tay Chúa trong cuộc phẫu thuật. Em tin tưởng là Chúa không làm những điều xấu cho em nhưng em lại phải trở lại với chiếc xe lăn, điều mà em không muốn. Thế là trong 4 năm trời, Rita đã giận dữ với Chúa; em kết án Người là bất công và ác độc. Rita không tin vào sự tốt lành và lòng thương xót của Chúa nữa.
Một ngày kia, khi Rita đang đi cùng mẹ trên xe hơi, em tự hỏi tại sao Chúa bỏ rơi tôi? Mẹ của Rita trả lời em: “Chuá không bỏ rơi con. Nếu những điều này xảy ra với con là vì Chúa có chương trình của Người và con hãy phục vụ Chúa như con hiện giờ.” Rita đã có thể chấp nhận sống trên chiếc xe lăn là nhờ một lần hành hương đến Lộ đức, trước hang đá Đức Mẹ em đã tìm thấy câu trả lời.
Vào năm 2001, khi Rita được 15 tuổi, giáo viên dạy môn tôn giáo của Rita đã mời em đi hành hương Lộ đức. Khi ấy Rita vẫn còn giận Chúa. Từ nhiều năm, Rita tránh nhà thờ và giáo xứ, những gì liên quan đến đức tin, nhưng khi được mời đi Lộ đức, em đồng ý vì có gì đó trong lòng thúc đây em đi và cũng vì em cảm thấy mệt mỏi khi giận Chúa. Thực ra Rita cũng không nhớ mình làm hòa với Chúa thế nào. Trong cuộc hành hương, Rita đã hy vọng có một phép lại thể lý đến với em; em hy vọng sau khi tắm trong suối nước Lộ đức em có thể rời bỏ được chiếc xe lăn. Em cũng đã nghĩ trong lòng rằng nếu phép lạ không xảy đến, em sẽ hỏi Đức Mẹ tại sao lại như thế!
Rita thuật lại cuộc gặp Đức Mẹ như sau: “Đức Mẹ đã trả lời tôi cách ngọt ngào như một người mẹ đối với đứa con hư. Mẹ giúp tôi hiểu là Mẹ luôn ở đó và chờ tôi. Tôi nghe một tiếng nói trong lòng tôi. Tôi cảm thấy chính Mẹ đã ôm tôi, đón tôi đến với Mẹ và nói với tôi: ‘Con cần một thời gian dài để quyết định đến, nhưng giờ con đã ở đây. Con muốn biết câu trả lời thì Mẹ nói cho con biết: Chúa có chương trình của Người cho con: làm chứng và hoán cải!’ Trong lòng tôi cũng trả lời Mẹ Maria: ‘Nhưng Mẹ cũng điên! Con không phải là thánh Phêrô, thánh Phaolô, Marco hay Gioan. Con không phải là các tông đồ.’ Đức Mẹ nói với tôi: ‘Con không hiểu. Con phải làm chứng cho Chúa bao nhiêu có thể, làm chứng cho thấy cuộc sống đẹp thế nào ngay cả trong đau khổ nếu được sống với Chúa Kitô bên cạnh. Bởi vì sự sống tuyệt vời, ngay cả trong đau khổ, nếu thật sự được sống mà nhìn thấy Chúa Giêsu.’
“Phép lạ thật sự xảy ra với tôi là tôi đã tin mình đã đánh mất Chúa Giêsu, là tôi thật sự cảm thấy mình bị bỏ rơi và tôi đã hỏi Mẹ Maria: ‘Nhưng Chúa Giêsu mà con đánh mất, Người ở đâu? Làm sao để con trở lại với Người?’ Mẹ trả lời tôi: ‘Con tin là đánh mất Người nhưng không phải là như vậy. Hãy nhìn xuống và xem. Hãy nhìn xuống và xem. Hãy nhìn xuống và xem!’ Tôi nhìn xuống và tôi nhìn thấy chiếc xe lăn của tôi, bởi vì không có gì khác! Và từ đây tôi đã hiểu rằng Chúa Giêsu là chiếc xe lăn của tôi. Chúa Giêsu đã luôn đặt tôi trên đầu gối của Người nhưng tôi không bao giờ nhận ra. Cho nên tôi đã kết án Người đã bỏ rơi tôi bằng những cách thấp hèn xấu xa. Ngược lại, Người đã mang tôi trên cánh tay và đặt tôi trên đầu gối của Người và không bao giờ rời bỏ tôi. Điều này làm cho tôi chấp nhận hoàn cảnh của mình: nhận biết mình được ở trên chân của Chúa Giêsu, điều mang lại bình an trong trái tim tôi, đã làm tôi thỏa mãn và không đòi được chữa lành thể lý.”
Rita muốn chia sẻ với những người cũng đang gặp những bất hạnh và xa lìa đức tin rằng trong những giờ phút đen tối nhất, Chúa vẫn luôn ở bên chúng ta. Người không bao giờ rời xa chúng ta, nhưng là do chúng ta không cảm thấy Người vì chúng ta bị đau khổ bao phủ. Nhưng nếu trong những phút giây tệ nhất của cuộc đời, chúng ta phó thác và tin tưởng vào Người, chúng ta sẽ luôn cảm thấy sự hiện diện của Người. Chỉ cần sức mạnh và can đảm để nói rằng: “Tôi đến từ cuộc sống hư vô và tôi muốn duy nhất một điều – hiệp nhất với Chúa.” (Cristiani Today 06/11/2016)
Hồng Thủy
RV