Cụ Andrea liệt giường đã 5 năm, được cô gái út tên Agata hết lòng chăm sóc giúp đỡ. Một ngày, Agata âu yếm thưa với thân phụ:
– “Ba có muốn con đưa Ba đi hành hương Lộ Đức không?”.
Cụ Andrea bị tê liệt toàn thân, nhưng miệng lưỡi cùng lòng tin .. vẫn còn nguyên vẹn tốt lành! Sau một giây im lặng, cụ chậm rãi trả lời:
– “Nếu con muốn thì Ba cũng không từ chối. Tuy nhiên, Ba chấp nhận đề nghị của con với điều kiện: Ba không muốn trở về mà vẫn còn bị liệt giường. Nếu Ba đi hành hương Lộ Đức thì có nghĩa: hoặc là để được khỏi bệnh, hoặc là để được chết lành!”.
Sau một đêm di chuyển và thức trắng, cả hai cha con đến Lộ Đức bằng an. Các nhân viên thiện nguyện muốn đưa cụ Andrea về ngay nhà thương để cụ nghỉ ngơi trước khi tham dự các buổi cầu nguyện theo đúng tinh thần hành hương. Nhưng cụ Andrea cương quyết từ chối.
Không một ai có thể làm cụ thay đổi ý định. Cụ dõng dạc tuyên bố:
– “Tôi đến Lộ Đức không phải để vào nằm nhà thương nhưng là để cầu nguyện nơi Hang Đá”.
Mọi người đành chìu theo lời yêu cầu của cụ. Agata miễn cưỡng đẩy xe lăn đưa ngay cha già ra Hang Đá. Cụ Andrea bảo con gái để hai tay mình chắp lại trước ngực rồi nghiêm trang ra lệnh:
– “Giờ thì con đi đi. Cứ để yên Ba ngồi đây. Con không phải lo lắng gì cho Ba cả!”.
Nói xong, cụ nhắm mắt lại và bắt đầu tha thiết cầu nguyện:
“Thưa Mẹ Rất Thánh, con sẽ ngồi lì tại đây bao lâu con chưa được toại nguyện: hoặc chết hoặc lành bệnh. Xin Mẹ chọn và giải quyết vấn đề cho con!”.
Sau mấy tiếng đồng hồ, Agata lại trở ra Hang Đá Lộ Đức thăm chừng thân phụ. Cô thấy cha già vẫn tiếp tục sốt sắng cầu nguyện. Khi nghe con gái hỏi có muốn dùng một chút gì lót lòng không, cụ Andrea vẫn nhắm nghiền mắt và trả lời:
– “Ba không đến Lộ Đức để ăn!”.
Nghe cụ khẳng định thế, Agata chỉ lặng lẽ ngồi cầu nguyện bên cha. Chiều đến, tới giờ kiệu Mình Thánh Chúa, cụ Andrea mới bằng lòng để yên cho người ta đưa cụ ra tiền đường Đền Thánh tham dự cuộc rước. Cuộc rước chấm dứt, cụ Andrea lại nằng nặc xin đưa mình trở lại Hang Đá. Cụ không ngừng lập đi lập lại:
– “Tôi không đến đây để ăn uống hay nghỉ ngơi!” ..
Agata đành đưa thân phụ trở ra Hang Đá. Khi thấy con gái tỏ ra khó chịu trước tính tình chướng kỳ của mình, cụ Andrea nhẫn nhục giải thích:
– “Con à, Ba không hề có ý định đến Lộ Đức để được nghỉ ngơi hoặc ăn uống dưỡng sức ! Vậy con cứ để yên Ba nơi Hang Đá để Ba có thời giờ tính chuyện riêng tư của Ba với Đức Mẹ! Con có hiểu rõ như vậy không?”.
Agata đành để cha một mình ngồi cầu nguyện nơi Hang Đá. Phần cô, cô trở về quán trọ. Nhưng cô không thể nào chợp mắt được. Quá nửa đêm, Agata lần mò ra Hang Đá xem tình trạng cha già ra sao. Đến Hang Đá, Agata có cảm tưởng mình đang mơ. Cụ Andrea không ngồi trên xe lăn nhưng quỳ gối bên chiếc xe lăn, trước bức tượng Đức Mẹ, nơi Hang Đá Lộ Đức! Cô ngạc nhiên và vui mừng khôn tả xiết! Agata chạy đến ôm chầm lấy cha già vừa khóc vừa kêu lên:
– “Ba ơi! Ba ơi!!”.
Cụ Andrea bừng tỉnh .. như vừa ra khỏi một giấc mơ. Cụ âu yếm mỉm cười với con gái thân yêu. Xong, cụ từ từ đứng dậy, ôm hôn con và nói nhỏ vào tai con:
– “Chính để được khỏi bệnh mà Ba đi hành hương Lộ Đức!”.
Nói xong, cả hai cha con lại quỳ xuống để cầu nguyện và cảm tạ Đức Trinh Nữ Maria Vô Nhiễm Nguyên Tội, Chí Thánh Vẹn Tuyền ..
(Sac. Pietro Ceccato, “Alla Scuola della Madonna”, Centro Mariano Montfortano, 1961, trang 238-239)