.. Câu chuyện xảy ra hồi thế chiến thứ hai 1939-1945 và do nữ tu Catarina kể lại.
Trong thời quân Đức chiếm đóng Verviers, vương quốc Bỉ, tôi giữ nhiệm vụ chăm sóc bệnh nhân trong trại tù người Đức. Một buổi sáng, tôi đến giúp người tỵ nạn nơi trung tâm tiếp cứu. Tại đây, tôi trông thấy một thiếu nữ trạc tuổi 20. Cô là người Nga, Công Giáo và sinh tại Ba lan. Nét mặt cô buồn áo não đến độ tôi đặc biệt chú ý ngay đến cô. Tôi gợi chuyện hỏi lý do. Cô trả lời: “Em rất thích và muốn sống, nhưng chỉ trong vài ngày nữa, tất cả đều chấm dứt đối với em. Em bị kết án tử hình!”. Tôi hỏi: “Em là tín hữu Công Giáo phải không?”. Cô đáp: “Thưa phải, em là người Công Giáo”. Tôi cởi dây đeo có ảnh vảy phép lạ, hay cũng gọi là ảnh Đức Mẹ ban ơn, trao cho cô và nói: “Em hãy nhận dây đeo và ảnh Đức Mẹ. Hãy mang nơi cổ và để lộ rõ ràng ảnh vảy phép lạ. Rồi hãy thực hiện câu nói của thánh nữ Jeanne d’Arc: Kẻ nào không biết liều thì cũng chả biết thành công là gì!”.
Nghe tôi nói thế, cô thiếu nữ Công Giáo hiểu ngay đã đến lúc phải tìm đường tẩu thoát…
Một buổi sáng tinh sương, cô ta trốn khỏi trại và chạy như bay, băng qua cánh đồng. Cô càng ra sức chạy mau hơn, khi thoáng thấy đàng sau, có người đang đuổi theo. Cô hoảng hồn thất vía. Vừa chạy cô vừa nắm chặt ảnh vảy phép lạ và thành khẩn kêu van, xin Đức Mẹ cứu cô thoát chết. Sau cùng, người thanh niên cũng đuổi kịp. Anh ta nói: “Cô chạy trốn phải không? Tôi thấy cô là tín hữu Công Giáo. Còn tôi là người Mỹ. Vậy tôi sẽ giúp cô. Cô đừng sợ!”.
Viên sĩ quan trẻ tuổi cư xử với thiếu nữ người Nga như thể cô ta là hôn thê của mình. Trong khi đó, cô gái chỉ mong ước một điều duy nhất: được tự do!.
Khi cả hai đến được Hoa Kỳ, chàng thanh niên Mỹ trả lại tự do thực sự cho cô gái và nói: “Tôi đã cứu sống cô. Đúng thế. Nhưng tôi không lạm dụng lý do này để cầm giữ cô. Tôi cầu chúc cô tìm thấy một hôn phu khác”. Cô gái cảm động trả lời: “Tôi không quen biết ai nơi đây. Nhưng anh đã cứu tôi thoát chết. Bây giờ tôi được hoàn toàn tự do. Tôi xin dùng tự do của tôi để chứng tỏ lòng tôi ghi ơn anh. Tự do của tôi không gì khác là được ở cạnh anh mãi mãi!”.
.. Thế là đôi bạn trẻ, một Nga một Mỹ, quyết định thành hôn. Một năm sau, họ sinh đứa con đầu lòng. Sau lễ nghi rửa tội của đứa bé, họ viết thư cho tôi kể lại câu chuyện trốn thoát thành công và cuộc sống hiện tại nơi đất Hoa Kỳ. Họ hạnh phúc bên nhau và nhất là, lòng đầy tràn tâm tình cảm tạ dâng lên Đức Maria, Hiền Mẫu Chí Thánh.
Một linh mục dòng Tên thuật lại.
Khi chúng tôi mua chiếc xe hơi mới, có người tặng hai mẫu ảnh vảy phép lạ. Tôi đặt hai mẫu ảnh Đức Mẹ ban ơn nơi hộp đựng găng tay trong xe, và không chú ý cho lắm.. Hai năm sau, tôi và linh mục bạn di chuyển trên xa lộ và chạy qua một chiếc cầu. Bỗng xe đâm vào thành cầu và rớt xuống. Chiếc cầu cao 32 thước. Mọi người chứng kiến tai nạn đều đinh ninh ai ở trong xe đều toi mạng! Phần chúng tôi, khi xe rớt xuống vực sâu, tôi hỏi người bạn: “Anh có việc gì không?”. Anh trả lời: “Không”. Chúng tôi càng cảm động và kinh ngạc hơn nữa khi nhận thấy trên đầu gối mỗi người, có một ảnh vảy phép lạ.. Thật là diệu kỳ.
Suốt đời, tôi không bao giờ quên ơn Đức Mẹ đã phù trì che chở chúng tôi thoát chết một cách lạ lùng như thế.
(Albert Pfleger, “Fioretti de la Vierge Marie”, Mambre Editeur 1992, trang 37+75)