Bà Maria Agatha Simma sinh ngày 5-2-1915 tại Sonntag, nước Áo, trong một gia đình nghèo thật nghèo. Bà có lòng yêu thương cách riêng các Linh Hồn nơi Lửa Luyện Ngục. Vì thế, bà được Thiên Chúa chọn làm vị tông đồ giúp đỡ các Linh Hồn. Chúa cho phép các Linh Hồn nơi Luyện Hình hiện về với bà để xin bà cầu nguyện hoặc làm việc đền bù phạt tạ thay cho các ngài. Bà cũng được đặc ân nhờ dịp này, hỏi các Linh Hồn về số phận của một vài Linh Hồn khác: còn bị giam nơi Lửa Luyện Hình hay đã về Thiên Quốc rồi. Bà Maria Agata Simma kể:
Chỉ vào những ngày thứ bảy đầu tháng hoặc vào những ngày Lễ kính Đức Mẹ, tôi mới có thể hỏi xem một Linh Hồn còn đền tội nơi Lửa Luyện Hình hay không. Khi một Linh Hồn hiện ra và sau khi đã trình bày những gì Linh Hồn cần xin để được giải thoát khỏi Lửa Luyện Hình, mà Linh Hồn vẫn còn đứng đó, thì tôi hiểu rằng, tôi có thể đặt một vài câu hỏi. Dĩ nhiên tôi không thể hỏi thẳng về số phận của chính đương sự, bởi vì, điều dễ hiểu là Linh Hồn này chỉ được ra khỏi Luyện Ngục sau khi người ta đã thi hành điều Linh Hồn xin .. Thường thì một Linh Hồn chỉ có thể cho biết về số phận của một Linh Hồn khác. Và Linh Hồn khác đó cũng có thể được phép hiện về để xin người ta làm việc lành hầu giải thoát mình khỏi Lửa Luyện Tội.
Có khi phải đợi 2 hoặc 3 năm, hoặc ít hơn, mới nhận được câu trả lời. Tùy theo lòng Nhân Lành của Thiên Chúa ban phép. Thường thì các Linh Hồn nơi Luyện Ngục không thể cho biết Linh Hồn nào bị rơi xuống hỏa ngục. Tuy nhiên, không vì thế mà kết luận rằng: không có hỏa ngục! Trái lại, chắc chắn có hỏa ngục và có rất nhiều người bị rơi vào đó! Nếu có ai hỏi tôi rằng: phương thế nào hữu hiệu nhất, giúp khỏi bị rơi vào hỏa ngục, tôi xin thưa:
– “Hãy sống khiêm nhường. Kẻ nào có lòng khiêm nhường không bị rơi vào hỏa ngục; còn kẻ nào kiêu ngạo thì kẻ đó có nguy cơ bị trầm luân đời đời kiếp kiếp trong lửa hỏa ngục!”.
Có người hỏi tôi: “Trong Luyện Ngục có các trẻ em bị giam cầm không?”, tôi xin thưa: “Có, đôi khi có cả các trẻ em chưa cắp sách đến trường nữa. Vừa khi một đứa trẻ biết điều gì không tốt mà vẫn làm thì đứa trẻ đó phạm một lỗi. Dĩ nhiên đối với trẻ em thời gian trong Luyện Ngục không kéo dài lâu, cũng không khủng khiếp lắm, bởi vì đứa trẻ chưa có trí phán đoán hoàn toàn. Thế nhưng đừng nghĩ rằng, một đứa trẻ chưa hiểu gì! Không hẳn thế. Một đứa trẻ hiểu hơn là chúng ta tưởng nghĩ! Trẻ em thường có một lương tâm bén nhạy hơn người lớn!
Một ngày, một người đàn ông đến xin tôi hỏi thăm về số phận của người vợ quá cố. Câu trả lời cho biết là bà vẫn còn bị giam trong Lửa Luyện Hình. Điều đáng nói: bà này là thành viên của nhiều Hội Đoàn, trong ấy, người ta có thể nhận lãnh ơn toàn xá trong giờ lâm tử. Do đó, người ta nghĩ bà đã được lên Thiên Đàng lâu lắm rồi!
Tôi xin một Linh Hồn nơi Lửa Luyện Hình giải thích lý do. Linh Hồn đó trả lời: “Để được nhận lãnh hoàn toàn một ơn toàn xá cho chính mình, người đó không được dính bén bất cứ sự gì nơi trần gian này. Đây là một đòi hỏi triệt để. Lấy ví dụ: một người mẹ trẻ có năm đứa con dại đang quây quần bên giường chết. Vậy mà, người mẹ trẻ sắp chết đó phải thưa cùng Chúa:
– “Con chỉ muốn điều Chúa muốn. Sống hay chết tùy ý Chúa!”.
Thật là đòi hỏi khe khắt. Đúng vậy. Vì thế, cần phải luôn sống trong sự từ bỏ hoàn toàn và liên miên, mới có thể đạt đến tâm tình không dính bén bất cứ điều gì, vào giờ Chúa gọi từ bỏ tất cả để về với Ngài nơi Thiên Quốc!
Một Linh Hồn kể cho tôi nghe như sau. Tôi chết ngay tại chỗ trong tai nạn xe môtô, trên một đường phố ở thủ đô Vienne của nước Áo. Tôi bị tử nạn vì không tôn trọng luật đi đường. Đó là số phận của tôi. Tôi hỏi Linh Hồn:
– “Lúc đó, anh đã sẵn sàng để ra đi về thế giới bên kia chưa?”. Linh Hồn thú nhận:
– “Tôi chưa sẵn sàng, nhưng Thiên Chúa Nhân Từ luôn ban cho một người – không bao giờ chủ ý phạm tội, hoặc không vì kiêu căng mà phạm tội chống lại Thiên Chúa – một thời gian ngắn hai hay ba phút để ăn năn tội cách trọn. Chỉ người nào khi ấy vẫn còn từ chối lời mời gọi của Thiên Chúa, mới bị kết án trầm luân đời đời trong Hỏa Ngục”.
Linh Hồn này còn nói thêm một điều đáng suy nghĩ. Trong nhiều trường hợp, người ta nói:
– “Đã đến giờ Chúa định cho người ấy phải chết”. Thật ra không luôn luôn đúng như vậy. Chỉ đúng trong trường hợp một người chết không do ý muốn hoặc lỗi của mình. Còn trong trường hợp của tôi, theo chương trình của Chúa, đáng lý tôi còn sống thêm được 30 năm nữa! Vì thế, chúng ta không có quyền đánh liều, đưa mạng sống chúng ta vào vòng nguy hiểm, trừ khi có lý do chính đáng! ..
…..
Hồi ấy là năm 1954, vào khoảng 14 giờ 30 phút chiều. Trên đường đi đến làng Marul, tôi gặp một bà lão. Tôi thầm nghĩ: “Hẳn cụ này phải 100 tuổi!”, bởi lẽ tôi thấy bà cụ già quá già! Tôi liền thân mật cất tiếng chào cụ. Bà lão nói:
– “Sao lại chào tôi? Bởi vì, chả ai còn thèm chào tôi nữa!”.
Tôi an ủi:
– “Cụ đáng được chào như bất cứ người nào khác”. Thế là bà cụ bắt đầu than thở:
– “Không một ai còn tỏ dấu gì thân thiện đối với tôi. Chả ai thèm cho tôi cái gì để ăn và tôi phải nằm ngủ bên lề đường”.
Nghe bà lão than van như vậy, tôi tự nhủ: – “Không thể nào xảy ra như thế được! Hẳn là bà cụ đã mất trí, bị điên điên khùng khùng rồi!”.
Nghĩ thế, nên tôi tìm cách chứng minh cho bà cụ thấy là không thể nào xảy ra như vậy được. Nhưng bà cụ cương quyết nói:
– “Nhưng thực sự là như thế!”.
Tôi bèn nghĩ, có lẽ bà cụ làm cho người ta nhàm chán, nên không ai muốn giữ bà lâu, thêm vào đó, tuổi bà lại cao. Tôi liền mời bà về nhà để ăn và ngủ tại nhà tôi. Bà cụ lại nói:
– “Nhưng tôi lại không có tiền để trả”.
Tôi trả lời:
– “Không sao hết. Điều quan trọng là cụ phải chấp nhận tất cả những gì cháu dâng cho cụ. Nhà cháu không có nhiều tiện nghi lắm, nhưng vẫn hơn là ngủ ngoài đường”.
Nghe tới đây, bà lão vội vàng nói:
– “Tôi xin hết lòng cám ơn. Xin Thiên Chúa trả công bội hậu cho bà. Bây giờ, tôi được giải thoát!”. Nói xong, bà cụ biến mất.
Ngay lúc ấy, tôi mới nhận ra bà lão là một Linh Hồn nơi Lửa Luyện Ngục. Chắc chắn khi còn sống, bà cụ đã từ chối không tiếp rước và giúp đỡ một người nào đó, trong cơn túng bẫn. Giờ đây, bà cụ phải đợi cho đến khi có một người sẵn sàng giúp đỡ bà ngay, không so đo do dự, chỉ khi ấy, bà mới được giải thoát khỏi Lửa Đền Tội.
……
Một hôm, một Linh Hồn hiện về và hỏi tôi:
– “Bà có nhận ra tôi không?”. Tôi đáp không. Linh Hồn liền nói:
– “Có. Bà đã có lần trông thấy tôi. Hồi năm 1932, bà cùng đi xe lửa với tôi đến Hall. Hôm ấy, tôi ngồi trong cùng một toa với bà”. Nghe tới đây, tôi nhớ lại rõ ràng chuyến đi hôm ấy. Phải rồi, đây là người đàn ông khi ngồi trong xe lửa đã lớn tiếng chỉ trích Hội Thánh và Kitô Giáo. Mặc dầu lúc ấy tôi mới có 17 tuổi, nhưng tôi đã hiểu rõ tầm quan trọng của vấn đề. Tôi thẳng thắn nói với ông ta rằng:
– “Bác không phải là người đàng hoàng, vì bác sao nhãng những việc thật thánh thiện”.
Ông ta trừng mắt nhìn tôi:
– “Cháu còn quá trẻ, mà dám cho bác một bài học sao? Không, bác không cho phép như thế đâu!”. Không hiểu sao tôi vẫn bạo dạn nói:
– “Dầu vậy, cháu vẫn là người thông minh hơn bác!”. Nghe thế, người đàn ông cúi gầm mặt xuống và từ đó không mở miệng nói lời nào cả. Khi ông bước xuống xe lửa, tôi liền thầm thĩ kêu van cùng Chúa:
“Xin Chúa đừng để Linh Hồn này bị hư mất đời đời!”.
Bây giờ, Linh Hồn này nói với tôi: “Chính nhờ lời cầu nguyện của bà hôm ấy mà tôi được cứu thoát, nếu không tôi đã bị trầm luân trong hỏa ngục rồi! Cám ơn bà nhiều lắm”.
…….
Một Linh Hồn hiện về với thùng rác cầm tay. Tôi hỏi:
– “Đây là chìa khóa mở cửa Thiên Đàng cho tôi! Khi còn sống, tôi cầu nguyện rất ít. Họa hoằn lắm tôi mới đến nhà thờ xem lễ một lần. Nhưng một hôm, trước lễ Giáng Sinh, tôi đã tình nguyện quét dọn nhà cửa cho một bà cụ nghèo thật nghèo. Nhờ thế mà tôi được cứu rỗi. Điều này chứng tỏ rằng: tất cả đều tùy thuộc nơi việc chúng ta có thi hành đức bác ái hay không!”.
Lần khác, Linh Hồn một Linh Mục hiện về với cánh tay phải đen thui, trông thật hãi hùng! Tôi hỏi lý do Linh Hồn trả lời:
– “Đáng lý tôi phải thường xuyên ban nhiều phép lành hơn nữa! Vậy bà hãy nói với tất cả các Linh Mục bà có dịp gặp, rằng: Xin các cha hãy chúc lành nhiều hơn nữa. Bởi vì, các Linh Mục càng ban nhiều phép lành, càng phân phát được nhiều ơn thiêng, có sức mạnh đẩy xa sự dữ cùng tà ma phá hoại loài người”.
Lần kia, một Linh Hồn sau khi trình bày với tôi những gì Linh Hồn cần để được giải thoát khỏi Lửa Luyện Hình, liền nói thêm: “Nếu người ta làm cho tôi điều ấy, tôi sẽ được hài lòng”. Chỉ có vậy, không thêm không bớt điều gì nữa, ngoại trừ chi tiết ông ta sống tại đâu và qua đời khi nào.
Tôi lập lại những gì Linh Hồn này xin cho các thân nhân. Các thân nhân tỏ dấu nghi ngờ không tin. Họ muốn biết có phải tất cả các Linh Hồn khi hiện về đều nói câu: “Nếu người ta làm cho tôi điều ấy, tôi sẽ được hài lòng”. Tôi trả lời:
– “Không, cho đến bây giờ thì đây là lần đầu tiên, một Linh Hồn nói như thế”. Các thân nhân muốn biết thêm tại sao Linh Hồn lại nói như vậy. Tôi trả lời: “Không biết!”. Họ liền nói:
– Thế thì chúng tôi biết tại sao. Đó là phương châm của thân phụ quá cố chúng tôi. Lúc còn sống, người thường nói: “Nếu các con làm điều đó, cha rất hài lòng”. Vì thế, chúng tôi tin lời bà.
Những người này không còn đến nhà thờ tham dự thánh lễ Chúa nhật nữa. Đối với họ, đây là giới luật của Hội Thánh chứ không phải một giới răn đến từ Thiên Chúa. Tôi giải thích cho họ hiểu:
“Nơi cuộc sống vĩnh cửu, một giới răn do Giáo Hội đặt ra cũng có giá trị y như một giới luật đến từ Thiên Chúa. Chỉ có sự khác biệt duy nhất: Giáo Hội có thể xóa bỏ hay thay đổi một giới luật do Giáo Hội đặt ra, trong khi giới răn đến từ Thiên Chúa thì bất biến. Giáo Hội không được phép cũng không có quyền thay đổi giới luật của Thiên Chúa”.
Một Linh Hồn thú nhận với tôi rằng:
– “Tôi đã phạm một tội ác chống lại Thiên Chúa. Một ngày, trong cơn giận bốc cao, tôi vứt mạnh Thánh Giá Chúa Giêsu xuống đất, rồi lấy chân đạp nát! Vừa đạp, tôi vừa thách thức: Nếu Thiên Chúa hiện hữu thật sự, Ngài không để cho điều ấy xảy ra! Nhưng Thiên Chúa không dung tha cho kẻ nào dám chế nhạo Ngài. Tôi bị phạt nằm cứng đơ tại chỗ. Nhưng hình phạt bất toại này lại là ơn cứu rỗi cho tôi!”. Kể xong, Linh Hồn xin tôi nhắn lại với người vợ, những gì bà phải làm để có thể giảm bớt hình phạt nặng nề của ông nơi Lửa Luyện Ngục.
Khi tôi lập lại những điều ông ta nói với vợ, bà này tỏ ra vô cùng kinh hãi. Từ lâu, bà đã rời bỏ Giáo Hội Công Giáo. Bà nói với tôi:
– “Chuyện chồng tôi xúc phạm đến Thánh Giá Chúa Giêsu, chỉ duy nhất hai vợ chồng chúng tôi biết. Tôi không hề tiết lộ với ai. Chồng tôi cũng không thể nào kể lại cho ai nghe. Nếu Linh Hồn đó có thể nói như thế, tôi xin tin lời bà”.
Sau đó, bà ta ăn năn thống hối và trở về với Giáo Hội Công Giáo.
Linh Hồn một bác sĩ hiện về than thở về hình phạt nặng nề ông đang phải đền trong Lửa Luyện Ngục. Lý do là khi còn sống, trong lúc hành nghề, ông đã chích thuốc cho các bệnh nhân làm giảm cơn đau, nhưng cùng lúc, khiến họ chóng chết. Giờ đây, ông mới thấy rõ tầm quan trọng và giá trị lớn lao của đau khổ, nhất là những đau khổ được chấp nhận với lòng kiên nhẫn, nang lại một giá trị vô biên. Linh Hồn nói:
– “Người ta được phép làm giảm bớt các đau đớn quá lớn, nhưng không được quyền rút ngắn cuộc sống của các bệnh nhân, bằng những phương tiện hóa học, y khoa”.
……..
Một ngày, một người đàn ông đến nhà tôi. Ngay từ nơi hành lang, ông cất tiếng hỏi với một giọng khinh khi:
– “Cái bà thường đùa giai với vụ các Linh Hồn ở Luyện Ngục hiện về, đang trốn xó nào rồi?”.
Tôi trả lời:
– “Xin ông đi về phía này. Tôi đang đứng ở đây. Và không có chuyện đùa giai với các Linh Hồn nơi Lửa Luyện Hình đâu!”.
Nghe vậy, ông ta lầm bầm trong miệng, rồi đi thẳng vào vấn đề:
– “Bà có phải là người mà ông E. hiện về với bà không?”. Thì ra ông ta là người nhà của ông E. mà tôi đã thông truyền lại những gì ông E. nhắn gởi. Ông E. muốn người nhà phải hoàn trả lại tài sản đã chiếm hữu cách bất chính.
Sau khi nghe tôi xác nhận, ông ta nổi giận đùng đùng, quát tháo ầm ĩ:
– “Tài sản nào đã chiếm hữu bất chính mà chúng tôi phải hoàn trả lại?”.
Tôi trả lời:
– “Tài sản nào thì tôi không biết. Ông E. chỉ nhờ tôi nói lại với người nhà như thế. Chính người nhà của ông E. phải biết rõ đâu là tài sản đã chiếm hữu bất chính và phải hoàn trả lại cho chủ nhân”.
Vừa trả lời, tôi vừa nghĩ là ông ta biết rõ tài sản nào. Thế rồi, theo lời ông ta nói, tôi biết ông là người không sống đạo và chỉ trích mọi người từ Đức Thánh Cha đến các Giám Mục, Linh Mục và Giáo Hội Công Giáo. Tôi từ từ giải thích cho ông hiểu mọi chuyện. Ông dịu hẳn lại và nói:
– “Nếu quả đúng như vậy, tôi phải thay đổi cuộc sống. Tôi không tin tưởng nơi một Linh Mục nào hết, nhưng giờ đây, tôi phải bắt đầu đặt niềm tin nơi Thiên Chúa, bởi vì, bà không thể nào biết được trong gia sản của chúng tôi, có những tài sản mà chúng tôi đã chiếm hữu cách bất hợp pháp. Kể cả các thân nhân họ hàng của chúng tôi, phần đông cũng không biết điều này..”.
Lần kia, Linh Hồn hiện về với tôi là một bà mẹ gia đình. Linh Hồn nói:
– “Tôi bị giam cầm đền tội nơi Lửa Luyện Ngục trong vòng 30 năm trời. Lý do là vì tôi đã ngăn cản không cho phép con gái tôi gia nhập dòng tu”.
Linh Hồn nói thêm:
– “Khi các bậc cha mẹ phải dâng con cho Chúa và khi Thiên Chúa gọi con cái vào chức vụ Linh Mục hoặc đời sống tu trì, mà cha mẹ ngăn cản, cha mẹ chịu một trách nhiệm vô cùng nặng nề .. Có rất nhiều người trẻ, đáng lý đã trở thành linh mục hoặc tu sĩ, nhưng không được cha mẹ cho phép. Các cha mẹ này phải trả lẽ nặng nề trước mặt Thiên Chúa”.
Một người đàn ông viết cho tôi rằng, vợ ông qua đời đã hơn một năm. Nhưng kể từ đó, đêm nào phòng ông cũng bị đập ầm ầm, không ngủ được. Ông xin tôi đến, xem có thể làm được gì giúp ông không.
Tôi nhận lời nhưng nói trước có lẽ tôi không làm được gì nhiều. Nếu vợ ông chưa được phép hiện về, đành phải phó thác mọi sự trong tay Chúa Quan Phòng. Tôi đến và ngủ trong phòng đó. Vào khoảng 23 giờ 30 phút, tiếng đập cửa bắt đầu nổi lên. Tôi cất tiếng hỏi: “Linh Hồn muốn gì? Tôi có thể làm gì giúp cho Linh Hồn?”. Tôi không thấy ai cũng không nghe tiếng trả lời. Tôi nghĩ là bà này chưa được phép nói. Sau khoảng 5 phút, một con hà mã xuất hiện. Trông thật khủng khiếp. Tôi liền rảy nước thánh và hỏi:
“Tôi phải làm cách nào để giúp Linh Hồn?”. Vẫn không có tiếng trả lời. Tức khắc, xuất hiện một con rắn khổng lồ. Con rắn quấn chặt quanh con hà mã, như để bóp chết. Rồi cả hai con thú biến mất. Tôi buồn rầu tự nhủ: “Không lẽ Linh Hồn này bị trầm luân đời đời sao?”. Một lúc sau, một Linh Hồn khác xuất hiện. Linh Hồn này an ủi tôi:
– “Đừng sợ. Bà ấy không bị rơi xuống hỏa ngục đâu. Nhưng bà bị một thứ hình phạt nơi Luyện Tội dữ dằn nhất. Lý do là khi còn sống, bà đã giữ mối hận thù triền miên với một phụ nữ khác. Phụ nữ này đã nhiều lần tìm cách xin lỗi và làm hòa, nhưng bà ấy nhất định từ chối, ngay cả khi bị bệnh nặng gần chết!”.
Câu chuyện Linh Hồn trên đây cho thấy Thiên Chúa trừng phạt nặng nề những tội phạm lỗi đức bác ái, chống lại người thân cận.
(Maria Simma, “Les Âmes du Purgatoire m’ont dit”, Editions Du Parvis, 1990).