Nhưng rồi dòng lệ ông Phêrô đã cạn. Đêm đã về khuya, Các Tông đồ và môn đệ cũng tập hợp với nhau trong tình thân thiện và tưởng niệm Thầy. Các ông ngồi bàn ăn, nhưng bao nhiêu tâm trí hướng cả về Thầy Chí Thánh để gợi lại gương mặt đáng kính của Ngài đã mờ xa. Cửa đóng rất kín, vì các ông còn sợ con mắt dòm ngó của người Do Thái, những kẻ đã đóng đinh Thầy, và đang tìm cách hại những ai theo Ngài nữa.
Thoát chốc một tiếng lạ ngọt ngào từ đâu vang lên: -Bình an cho các con ! Và tiếp đến một thân hình lờ mờ hiển hiện ở giữa các ông. Các ông sợ hãi quá, hoảng hồn, mặt tái ngắt. Cả những ông bạo nhất xưa nay cũng tưởng mình thấy một loài thiêng ở thế giới khác. Nhưng hình đó chính là Chúa Giêsu, Ngài đã sống lại và hiện đến. Ngài ôn tồn trách nhẹ các ông: -Sao các con lại bối rối và tưởng lầm như thế ? Đây chính là Thầy, chứ có phải ai đâu. Này các con hãy xem chân tay và cạnh sườn Thầy. Hãy nhìn kỹ và hãy rờ mó nữa. Loài thiêng đâu có xương và có thịt như các con thấy ở nơi Thầy đây. Và vừa nói, Ngài đưa chân tay và cạnh sườn cho các ông xem. Các ông vui mừng lắm, nhưng vẫn còn hơi do dự chưa dám tin, vì đang ở trước một thực trạng phi thường quá. Thấy thế, như muốn ban thêm một bằng chứng cụ thể nữa, Ngài hỏi các ông giọng ôn tồn và thân ái: -Ở đây các con có gì ăn không ? Các ông lẳng lặng đưa cho Ngài một lát cá nướng. Ngài liền cầm lấy và ăn trước mặt các ông. Bấy giờ các ông mới chắn chắn mười mươi là Ngài. Các ông tin tưởng và vui mừng quá. Nét mặt các ông sáng ngời, biểu hiệu một niềm an vui sau những ngày lo sợ bối rối. Ngài liền nhân dịp đó, ủy cho các ông sứ mạng tiếp tục công việc vĩ đại của Ngài. Ngài âu yếm nhìn và thân mật nói: -Cha Thầy đã sai Thầy thế nào, Thầy sẽ sai các con thế ấy. Ý Ngài muốn nói: Cha Thầy đã ủy thác cho Thầy việc cứu chuộc nhân loại cho khỏi tội lỗi, nay Thầy cũng ủy cho các con tiếp tục công việc vĩ đại ấy. Rồi như muốn đưa vào tâm hồn các ông một nguồn sống mới và trao cho các ông một quyền siêu nhiên để giải phóng thế gian khỏi tội lỗi. Ngài thở nhẹ trên các ông và phán bảo: -Các con hãy nhận lấy Thánh Thần. Các con tha tội cho ai, người ấy sẽ được tha. Và các con cầm buộc ai, người ấy sẽ bị cầm buộc. Hơn bao giờ hết, cuộc hiển hiện của Chúa trong đêm nay, đã làm các ông vui mừng và tin tưởng rất vững. Các ông cảm thấy Chúa Trời đã không bỏ các ông và chắc chắn không bao giờ bỏ nữa. Các ông cảm thấy địch thù hoàn toàn thất bại và sự thật đã thắng. Sự thật hiện thân trong Ngài. Ngài đã sống lại và ở giữa các ông.. Ngài biến đi, nhưng các ông tin thật nước Ngài đã thiết lập rất vững vàng và giáo lý của Ngài sẽ tồn tại mãi mãi, cũng như chính giáo lý ấy đêm nay đã bừng sáng trong trí óc các ông, khiến các ông vui say và mạnh bạo, khiến các ông yêu nhau và tận tình đoàn kết với nhau, không bao giờ phải rời xa nhau nữa. Tuy nhiên các ông cũng tiếc một điều là trong đêm hồng phúc này, một bạn chí tình đã vắng mặt nơi xa, không được chung hưởng những phút cảm động đầy vui sướng. Người bạn đó là Tôma Đidimô rất được Ngài yêu và chính Ngài đã chọn vào số 12 Tông Đồ. Bởi vậy ngày hôm sau lúc Tôma về, các ông mừng rỡ hết sức và vội báo tin: -Thầy đã sống lại. Thầy đã sống lại. Chính Thầy đã hiện đến với chúng tôi, và chính con mắt chúng tôi đã được thấy Thầy. Nhưng ngán quá, ông Tôma không tin ! Và các ông càng quyết, Tôma càng tỏ thái độ hồ nghi, cho là các bạn của ông bị giật gân và loạn óc. Các ông dẫn chứng một cách quyết liệt: Nhưng chính chúng tôi đã thấy các vết thương nơi mình Thầy, thấy rõ ràng lỗ đinh ở chân tay, thấy cả cạnh sườn bị mũi giáo đâm thủng nữa. Ông Tôma đáp lại: -Thế nhưng các bạn đã sờ vào những thương tích ấy chưa ? Ô, sờ vào là vấn đề tối hệ…phải sờ vào mới nhận định được và khỏi bị lừa chứ…Con mắt có thể lầm, nhưng sờ là bằng chứng rất chắc…Riêng đối với tôi, nếu tôi không thấy dấu đinh ở tay Ngài, và không được thọc ngón tay tôi vào chỗ đóng đinh và vào chính cạnh sườn Ngài, không bao giờ tôi tin. Câu trả lời ông Tôma là các Tông đồ tức lắm. Nó là lối trả lời của những kẻ mắc một chứng bệnh tinh thần; Bệnh cứng lòng tin. Người mắc chứng bệnh đó không nhận nổi ánh sáng của lý trí là phần trọng nhất của linh hồn, và không nhận nổi ánh sáng của con mắt, là cơ quan quý nhất của thể xác. Họ chỉ có thể nhận được một thứ bằng chứng hạ cấp nhất là xúc giác, là sờ mó bằng tay thôi. Bởi vậy các Tông đồ vừa bực vừa thương hại cho Tôma, người bạn đã vắng mặt trong đêm hồng phúc ấy. Các ông cũng cầu mong Chúa lại hiện đến nữa, hiện đến chính lúc ông Tôma có mặt để ông được tỉnh ngộ và tin theo. Thì quả nhiên cầu được ước thấy. Tám ngày sau giữa lúc các Tông đồ và ông Tôma đang hội họp, đột nhiên Chúa lại hiện ra. Hôm ấy cửa cũng đóng kín, Chúa hiện ra chào các Tông đồ: Bình an cho các con. Rồi Ngài đến đứng ngay trước mặt ông Tôma, nhìn ông, đưa cho ông xem các vết ở tay, ở cạnh sườn, và nói dằn từng tiếng một rằng: -Hỡi Tôma, hãy nhìn kỹ những vết thương ở tay và ở cạnh sườn Thầy. Hãy thọc ngón tay vào vết thương ở tay Thầy và vào vết thương ở cạnh sườn Thầy nữa. Hãy thọc vào, hãy tin và đừng hoài nghi nữa !.. Nhưng ông Tôma đã cảm thấy khổ sở và sợ quá; Ông có ngờ đâu điều mình nói với các bạn bữa trước. Ngài cũng biết và còn làm theo !..Ôi !..Và một cảm xúc chạy loạn trong thân thể, bất giác ông đã quỳ xuống ú ớ: -Lạy Chúa tôi. Lạy Chúa Trời tôi ! Giọng nói run run của ông chứng tỏ ông đã thật tình hối lỗi. Ý ông muốn trình bày lại rằng: Lạy Chúa, Lạy Chúa, thôi Chúa tha cho con. Con đã quá dại dám chối Chúa ! Con đã chối Chúa sống lại, mặc dù các bạn con đã bảo con ! Lạy Chúa bây giờ con tin, con tin lắm. Chúa Giêsu phán: -Hỡi Tôma, Thầy tha cho con. Con đã tin vì mắt con đã thấy. Điều đó không có gì lạ. Nhưng phúc cho những kẻ không xem thấy mà tin. Phán xong Chúa lại biến đi…Các Tông đồ luyến tiếc, nhìn ông Tôma với cặp mắt thân tình, tâm hồn vô cùng cảm động và sung sướng… |