Bà Christiane Collang là chủ nhiệm tờ Madame Express ngay từ khi mới thành hình vào năm 1953. Rất nhanh sau đó, tên tuổi bà được biết đến trong giới nữ ký giả Pháp quốc. Năm 1979, bà cho xuất bản tác phẩm ‘‘Je veux rentrer à la maison – Tôi muốn về nhà”, rất được dân chúng ưa chuộng. Tác phẩm xuất bản năm 2001 mang tựa đề ‘‘Nous, les belles-mères – Chúng tôi, các bà mẹ chồng”.
Nữ ký giả nổi tiếng hiện nay bước chân vào đời bằng các công tác thiện nguyện. Chính bà kể lại như sau.
Vì giỏi các môn khoa học hơn môn Pháp văn, tôi dự tính chọn ngành kỹ sư hóa học, hay nói đúng hơn, cái mà người ta gọi là ‘‘mũi ngửi”, bởi lẽ tôi có ‘‘ khứu giác” rất thính. Tuy nhiên thân phụ tôi không đồng ý. Người nhất mực chống lại vì cho rằng, nơi các xưởng kỹ nghệ, đâu cần đến khứu giác! Thật ra, thân phụ không muốn tôi bon chen vào môi trường toàn tòng nam giới. Có lẽ tôi sẽ không bao giờ cạnh tranh nổi để dành được chỗ đứng xứng hợp. Hồi ấy là năm 1949 và tôi mới 19 tuổi.
Cuối cùng tôi ghi danh vào đại học Sciences-Po, ngôi trường duy nhất mở cửa đón nhận nữ sinh. Thế nhưng, song song với việc đèn sách, tôi muốn làm một công tác nào đó, mang lại ích lợi cho người khác. Tôi đi tìm một việc tương tự như nữ trợ tá thiện nguyện trong một trung tâm chẩn bệnh và phát thuốc miễn phí cho người nghèo. Bệnh xá nằm trong phường 13 của thủ đô Paris. Vào thời ấy, tôi còn được Cha mẹ cung cấp mọi vật dụng cần thiết, nên không cần kiếm tiền. Vã lại, theo não trạng bấy giờ, các thiếu nữ làm việc không công là chuyện thường. Chúng tôi không hề nghĩ đến chuyện đòi hỏi lương bổng cho các công tác xã hội.
Trong vòng hai năm, mỗi tuần một lần, tôi đến phụ giúp nơi bệnh xá, dành riêng cho các bà mẹ và các trẻ thơ. Công việc tôi làm thật đơn sơ, bởi lẽ tôi chưa qua khóa huấn luyện về cấp cứu. Tôi giúp điền các phiếu bệnh nhân, hoặc giúp giữ im các em bé khi các y tá chích thuốc cho chúng. Hoặc thay băng cho các vết thương.
Phường 13 là khu phố bình dân, đa số là người nghèo. Các bà mẹ đến bệnh xá xin chẩn bệnh và xin thuốc, thường gặp khó khăn về mặt xã hội và hoàn toàn mù tịt về phép dưỡng nhi cũng như về tâm lý trị bệnh. Do đó các cuộc khám bệnh nơi bệnh xá mang tầm mức vô cùng quan trọng.
Cho đến lúc ấy tôi sống sung túc, vô tư và co cụm vào mình. Tôi chỉ biết gia đình, trường học và lo học hành giỏi giang để thành đạt qua các kỳ thi. Vì thế, công việc thiện nguyện tôi làm nơi bệnh xá, tuy nhỏ nhoi không đáng giá, nhưng có sức thần mở rộng tầm nhìn. Nó cũng giúp tôi ý thức hơn đối với vấn đề của người khác, đối với thực trạng xã hội và những khốn khổ con người. Ngay lúc này ở thế kỷ 21, tôi vẫn ngỡ ngàng chua xót nhận ra rằng: Nơi thủ đô hoa lệ rộng lớn như Paris, có những người giàu thuộc giai cấp khá giả, không mảy may hay biết hoặc không hề quan tâm đến hoàn cảnh khốn khổ của người nghèo đang sống ngay bên cạnh mình!
Với trí nhớ, tôi hình dung lại nếp sống vào thập niên 50 và thấy rằng, xã hội đã làm một bước tiến nhảy vọt. Hồi ấy, đâu có loại tả dùng xong vất đi như bây giờ. Các bà mẹ phải liên tục giặt tả cho con. Một công việc đâu có nhỏ nhoi gì! Vì thế, giờ đây tôi muốn ca tụng lòng dũng cảm, sự nhẫn nhục của các bà mẹ gia đình, đặc biệt các gia đình nghèo và đông con.
(Reader’s Digest Sélection, Avril/2001, trang 82-83).