CHÚA NHẬT XII THƯỜNG NIÊN NĂM B
Từ cuối năm 2019 đến nay, hành tinh xanh phải nhọc nhằn, cả đến quằn quại chống đỡ căn bệnh lạ, căn bệnh thiên niên kỷ, căn bệnh quái ác, đã và vẫn tiếp tục tiễn đưa hàng triệu người vĩnh viễn rời xa thế giới.
Chỉ riêng Việt Nam, tính đến giây phút viết bài này, đã có trên dưới mười một ngàn người bị lây nhiễm và số đông người khác đã chết, khiến người vô tâm nhất cũng phải lo lắng…
Không thể biết dịch tễ sẽ lan đến đâu, đến ai, lan đến bao giờ, bao nhiêu triệu người nữa đang bình thường, bất ngờ thành bệnh nhân? Bao nhiêu người sẽ thương vong? Trong các nạn nhân có tôi hay người thân của tôi không?…
Cả loài người đang đối diện trước gió bão dữ của lịch sử và của thời đại.
Cũng vậy, từng người khi phải đồng hành với kiếp nhân sinh, không thể thoát hết mọi cảnh ba đào gây nên biết bao nhiêu dang dở, thương đau, ngang trái. Có lẽ không ai trong cuộc trần không đối diện cùng những cơn bão dữ ập xuống đời mình. Những cơn bão dữ giữa đời có chung mẫu số, đó là những dấu ấn bi thương, tan nát mà chúng tàn nhẫn khắc sâu vào lòng nạn nhân.
Hôm nay, hình ảnh các tông đồ, những người không lạ gì bão gió, mà còn dày dạn kinh nghiệm đối đầu với vô số sự hung hăng của trùng khơi, lại chạy đến cầu cứu Chúa: “Thưa Thầy, chúng con chết mất mà Thầy không quan tâm đến sao?”, thì lời cầu cứu này chắc chắn trở thành bài học, trở thành lời cầu nguyện thâm tín mạnh mẽ của mỗi con người trong cuộc đời này.
– Trở thành bài học để như hành trang cần thiết, nhắc ta hãy tin tưởng và tín thác vào Chúa mọi nơi, mọi lúc, mọi hoàn cảnh, không bao giờ được phép nghi nan về sự hiện diện của Chúa, không bao giờ thất vọng, không bao giờ bỏ quên đức tin hay xa rời đời sống cầu nguyện.
– Trở thành lời cầu nguyện thâm tín mạnh mẽ, để khi cầu nguyện, ta thật sự ngã vào lòng Chúa, nương tựa vững chắc nơi tình yêu quyền năng của Chúa, để tùy Chúa hành động theo cách của Ngài. Còn ta chỉ là kẻ thụ nhận, luôn luôn để Chúa dẫn dắt và chỉ đi trên con đường thánh ý mà thôi, dù thánh ý ấy trái ngược điều ta mong đợi, hay hóa nên thách thức buộc ta phải vượt qua.
Bởi con thuyền đâu chỉ là thuyền mà còn biểu trưng cho từng mãnh đời; biển cả đâu chỉ là biển mà còn là vòng đời mênh mông; sóng dữ trào tràn đâu chỉ là sóng mà còn là biết bao nhiêu bi thương của đời người;
Bởi khi Chúa ngủ giữa mọi thứ đang càng lúc càng thăm thẳm, mong manh, tròng trành, đầy căng thẳng, đầy đe dọa, thì đâu chỉ là giấc ngủ, mà còn là đại diện cho biết bao lần chúng ta xa Chúa, cảm thấy Chúa xa mình, Chúa bỏ mình, Chúa làm thinh trước thân phận như “chỉ mành treo chuông” của mình.
Vì thế, mỗi khi bản thân ta đang đau khổ, bị thất lạc mọi phương hướng, bị dồn nén trong những khổ tâm, ai oán, chán chường…
Hay gia đình đang phải đối diện cùng những bế tắc, những chia rẻ, nghi ngờ, oán hờn nhau, hoặc nợ nần chồng chất, mất hết mọi thứ thăng bằng khi sống bên cạnh nhau… Thậm chí bên bờ vực của đổ vỡ, tan nát, chia lìa…
Hoặc chứng kiến cảnh người thân quằn quại, vật vả trong đau đớn vì bị tổn thương tinh thần, hoặc vì bệnh tật quái ác…
Có khi những thách đố đang đổ xuống trên chính cộng đoàn, giáo xứ hay trong lòng tập thể, khiến cả cả tập thể, lẽ ra tương trợ nhau, lại chứng kiến gương mù, gương xấu. Dù thành viên nào cũng cho rằng mình phục vụ Chúa, phục vụ Hội Thánh và các linh hồn, nhưng lại không ngừng đố kị, ganh ghét, tranh ảnh hưởng, tranh quyền lợi, kéo bè phái, tố cáo, mạt sát, đổ vạ nhau …
Sóng cả và bão dữ đã thật sự xảy ra. Mỗi cá nhân hãy thành tâm nhìn lại bản thân để nhận diện chính mình can đảm rút tỉa bài học cho lối cư xử, cho từng tương quan mà mình phải có, phải thể hiện. Nếu cần, từng cá nhân phải biết nhận lỗi và thực tâm chỉnh đốn, phải tìm cách khắc phục từ cái dễ thấy nhất đến cái sâu sắc hơn…
Càng rơi vào tăm tối bao nhiêu, càng phải vững tin vào Chúa, càng phải bám víu vào Chúa bấy nhiêu. Hãy cất tiếng than thở cùng Chúa, không phải trên đầu môi, mà tận đáy lòng với tất cả lòng tin tưởng cậy trông và tín thác: “Lạy Chúa, chúng con chết mất”.
Hãy lãnh nhận bí tích, nhất là xưng tội và Thánh Thể, để bí tích có cơ hội ban cho từng người ơn vững chãi. Hãy cầu nguyện nhiều hơn trước Thánh Thể, hãy hiến dâng lên Chúa mọi nguy cơ, mọi thổn thức, mọi tổn thương của mình, của gia đình hay của tập thể mà mình đang hiện diện.
Chúa chỉ lặng yên chờ chúng ta. Chúa không ngủ quên. Chúa hằng mong mỏi chúng ta đừng quên Chúa, đừng chạy theo mọi thứ phù du mà quên mất Chúa là bạn đồng hành với ta trên mọi nẻo đời.
Chỉ cần òa vào lòng Chúa, chỉ cần chạy về phía Chúa, chỉ cần để tâm đến Chúa… Chỉ cần bấy nhiêu thôi, Chúa dang rộng tay để đón ta, để ta được trút mọi thổn thức của lòng mình vào thẳng trái tim Chúa. Chỉ cần có thế thôi, Chúa nâng niu, chở che, đỡ đần, bảo vệ ta trước mọi cơn bão cuộc đời đầy hung dữ.
Hãy níu lấy Chúa. Hãy không ngừng thốt lên lời của tâm hồn: “Lạy Chúa, chúng con chết mất”.
Lm JB NGUYỄN MINH HÙNG