Thanh Nghị là một trong những biệt hiệu của nhà văn tặng cho ta câu truyện kỳ thú sau đây.
Mắt văn sĩ ngước lên và nhấp nháy lia lia như quá hồi hộp và cảm động khi nói đến Mẹ Maria, chàng kể: “Tôi dám chắc rằng còn sống đến ngày nay là nhờ Tràng Hạt Mân Côi,”
Cách đây 29 năm, tôi làm huyện trưởng một huyện ở Thừa Thiên. Ngày kia, sau một cuộc hành hạt về gần 12 giờ khuya, tôi vào ngủ nhờ trong một đồn lính thân binh lớn do 2 sĩ quan Pháp chỉ huy.
Tôi có thói quen lần hạt Mân Côi trước khi ngủ. Phần mệt, phần tránh sự tò mò của kẻ khác, tôi xin phép Mẹ: “Mẹ cho con nằm mà lần hạt.”
Ðọc đến chục Kinh Ave thứ ba, đèn trong đồn bỗng tắt hết, mấy loạt trung liên và tiểu liên vang lên chát chúa. . .tôi bị như cả một băng đạn rót vào mình, máu ướt cả áo.
Mấy phút sau tôi nghe kháo láo:
-Ôi thôi rồi, nội công.
Ðại úy đồn trưởng, Trung úy đồn phó bị thương nặng. . .
Tôi gượng bò xuống dưới giuờng, moi cát thành cái huyệt và tự chôn mình, chỉ chừa lỗ mũi (đồi này làm trên một đồi cát).
Sáng hôm sau viện binh đến. Kiểm điểm nhân mạng thiệt hại, người ta đọc: “Hai sĩ quan Pháp, một thiếu úy Truyền tin Việt, tám lính chết, mười lính bị thương, ông huyện trưởng mất tích. . .”
-Còn đây, ông huyện trưởng còn đấy! Không mất tích. ..
Biết chắc là phe bạn, tôi gượng nói to như vậy, và người ta chạy đến, kinh ngạc như nghe tiếng dưới mồ vọng lên. Người ta đào cát kéo tôi ra. Nhiều người trố mắt nhìn tôi như nhìn con ma hiện về.
Tôi được tàu LCM cấp tốc chở đến bệnh viện Huế. Bác sĩ mổ bụng tôi và gắp ra 5 viên đạn.
Khi tôi tỉnh lại, bác sĩ còn ngơ ngác bảo:
-Tôi lấy làm lạ sao ông còn sống được đến nay? sao cái tay ông không gẫy?
Ông giải thích: Ba viên đạn xuyên ruột, hai viên nằm cách tim một ly. Ông không chết vì hết máu thì cũng chết vì trùng uốn ván, lại nữa cấp cứu quá chậm, người ta chở ông đến đây lúc 19 giờ ngày hôm sau . . ., tay mặt ông bị một viên đạn xuyên suốt, lách giữa 2 cái xương. ..
Tôi biết ông Th. là bác sĩ Công Giáo nên nói thật:
-Tôi nhờ Ðức Mẹ che chở khỏi chết và khỏi gẫy tay.
Thanh Nghị lại ngước mắt lên, rướm lệ và chớp chớp lia lịa: “Tràng chuỗi Mân côi thật linh ứng. Thật vậy, nếu đêm ấy tôi không lần chuỗi, chắc chi còn sống đến nay. Lúc bị bắn, tôi nằm chung phòng với 3 sĩ quan mà cả 3 đều chết. Từ đó, tôi đã hứa với Mẹ ngày nào cũng dâng kính Ngài ít nhất hai chuỗi. Dù phải mắc công trở việc, dù đau ốm, dù nửa đêm gà gáy, muốn ngủ được, tôi phải trả món nợ hiếu thảo Mân Côi”.
MB sưu tầm