Tôi tớ Chúa Bertilla Antoniazzi đã can đảm chiến đấu với căn bệnh trong nhiều năm, hiểu rằng sứ vụ của mình là an ủi những người đang đau khổ, và mang các tội nhân và các linh hồn đến gần Chúa hơn qua việc dâng hiến sự sống và căn bệnh của mình.
Ngày 19/01/2023, Giáo hội đã được phong phú hơn qua việc Đức Thánh Cha đã cho phép Bộ Phong thánh công bố các sắc lệnh nhìn nhận các nhân đức anh hùng của sáu vị Tôi tớ Chúa sẽ được nâng lên bậc Đấng Đáng Kính. Một trong số đó là Tôi tớ Chúa Bertilla Antoniazzi.
Bertilla Antoniazzi sinh năm 1964 tại một ngôi làng nhỏ trên những ngọn đồi Vicenza ở Ý. Antoniazzi có một tuổi thơ bình yên, vô tư trong một gia đình đông con, làm việc chăm chỉ, và được dạy dỗ theo tinh thần Kitô.
Khi lên 8 tuổi, Antoniazzi mắc bệnh cúm mùa và sau đó bị các biến chứng do bệnh gây ra dẫn đến viêm nội tâm mạc. Từ đó, cô bé bắt đầu một hành trình chiến đấu với căn bệnh, nhưng đối với Antoniazzi đó là một cuộc hành hương mà em được mời gọi thực hiện.
Nhập viện thường xuyên làm cho Antoniazzi phải xa nhà trong một thời gian dài. Thế nhưng em biết thích nghi với thực tế qua việc làm quen kết bạn với các bệnh nhân khác, và với cả các bác sĩ và y tá. Mặc dù ở bệnh viện không thể theo học như các học sinh khác, Antoniazzi không bỏ học, tự theo học một mình trong bệnh viện. Khi bệnh thuyên giảm em được phép xuất viện, nhưng cũng không thể chơi cùng các bạn những trò chơi ngoài trời mà em rất yêu thích. Ngồi ở ghế quan sát bạn bè chơi, em bày tỏ niềm vui khi nhìn các bạn chơi và tỏ ra cho các bạn biết rằng em cũng đang vui và hoà mình với trò chơi của các bạn.
Để không mất liên lạc với bạn bè, em thường xuyên viết thư cho các bạn. Dần dần em đã tạo được cho mình thói quen viết, và năm lên 12 tuổi, em bắt đầu viết những dòng suy tư, tự đặt ra cho mình một kỷ luật thiêng liêng. Có người cho rằng em đã chịu đau khổ đủ rồi sao còn tìm hy sinh, khổ chế thêm làm chi, thế nhưng Antoniazzi viết: “Khi càng quảng đại trong việc tìm dịp để hy sinh, tâm hồn con càng trở nên mạnh mẽ và con sẽ đón nhận trong niềm vui những đau đớn và nghịch cảnh xảy đến với con”.
Antoniazzi đã để lại rất nhiều suy tư và bài viết, một trong số đó là một kế hoạch sống tháng Đức Mẹ. Trong kế hoạch này, Tôi tớ Chúa viết ra những việc làm nhỏ nuôi dưỡng đời sống thiêng liêng và để giúp đối diện với những đau khổ sắp đến. Như: ngày 01/5 với những lời “Trong tháng Năm, con sẽ dành riêng cho Đức Mẹ, con sẽ cố gắng sống tốt. Dưới sự che chở của Mẹ, con sẽ cố gắng vượt qua những khiếm khuyết bằng cách hãm mình trong những vui thích nhỏ. Hôm nay, con sẽ sẵn sàng làm công việc mà con cảm thấy khó chịu”. Ngày 02/5: “Con sẽ cầu nguyện buổi sáng và buổi tối sốt sắng hơn. Và những ngày khác trong tháng Đức Mẹ: Con sẽ để tiền riêng cho người nghèo; Con sẽ tìm một việc hy sinh; Con sẽ hãm mình trong khi ăn uống… và còn những quyết tâm khác cho chương trình sống tháng Năm.”
Vào năm 17 tuổi, căn bệnh trở nên trầm trọng hơn, buộc thiếu nữ phải suốt ngày nằm trên giường, không thể đi đứng được do đau đớn đến từ các khớp xương và vết lở loét. Khi những người bạn cùng trang lứa bắt đầu tận hưởng niềm vui của tuổi trẻ, thì Antoniazzi phải chấp nhận tình trạng thực tế và hiểu rằng mình sẽ không bao giờ có được niềm vui tuổi trẻ như bao người trẻ khác. Antoniazzi đã đón nhận điều này với một sự thanh thản. Đối với cô, nếu Chúa muốn cô sống với căn bệnh này, cô sẵn sàng đón nhận, ngay cả khi đôi lúc rất khó và dễ nản lòng. Trong cái nhìn Kitô của Antoniazzi, đau khổ luôn có một mục đích, ngay cả khi không phải lúc nào cũng hiểu được.
Với sức mạnh thiêng liêng, Antoniazzi hiểu rằng sứ vụ của mình là an ủi những người đang đau khổ, và mang các tội nhân và các linh hồn đến gần Chúa hơn qua việc dâng hiến sự sống và căn bệnh của mình.
Hoàn toàn tin cậy vào Chúa trong lời cầu nguyện, Tôi tớ Chúa này không bao giờ than phiền, ngay cả trong hai năm cuối của cuộc đời khi phải chiến đấu với căn bệnh. Trong một cuộc hành hương đến Lộ Đức năm 1963, Antoniazzi không xin Đức Mẹ chữa lành, nhưng xin sự thánh thiện.
Antoniazzi qua đời ngày 22/10/1964 khi chưa tròn 20 tuổi. Trước khi từ giã cõi đời này, cô bày tỏ hạnh phúc khi chuẩn bị được vào nơi nghỉ yên muôn đời, với hy vọng người mẹ thân yêu có thể tìm được một chút an ủi và lấy lại sức vì không phải thường xuyên ở bên giường bệnh của con gái.
Những người thân quen, hàng xóm của Antoniazzi, những người đã biết cô, đã ngay lập tức nhìn nhận cô là một vị thánh khi cô qua đời. Với một thiếu nữ trong ba năm cuối đời phải nằm liệt trên giường và không thể làm được gì trong cuộc đời này, không làm việc, không cống hiến gì cho xã hội, nhưng theo mọi người cô đã dâng hiến rất nhiều, cô đã xem căn bệnh của mình là một công việc cô được giao phó trong thế gian này.
Nói về Tôi tớ Chúa Antoniazzi, Đức cha Giuliano Brugnotto, Giám mục của Vicenza nhận định rằng: “Cuộc sống của Antoniazzi, với sự bình dị thanh thản, dường như muốn là câu trả lời cho những câu hỏi đầy đau khổ của một số người: Tại sao lại là tôi? Tại sao một trẻ em vô tội lại đau khổ?”
Ngọc Yến – Vatican News