Clara sinh ngày 16 tháng 7 năm 1194 tại Assisi nước Ý. Là con một gia đình quý phái, tương lai Clara hứa hẹn thật nhiều sung sướng tiện nghi và vinh sang trần đời. Nhưng ngay từ nhỏ, thân mẫu đã lưu tâm dậy dỗ Clara, chẳng những bằng lời nói mà còn bằng gương sáng. Bà dần hun đúc cho đứa con cưng tâm tình cầu nguyện, đức tính từ bỏ và tinh thần nhẫn nhục. Từ năm 16 tuổi Clara xa tránh sự ồn ào của đô thị, nàng thường đến một nhà thờ ở miền quê để cầu nguyện. Chính nơi đây nàng đã gặp thánh Phanxicô nghèo, nghe ngài giảng, và được ngài tận tình giúp đỡ trên đường tu đức. Khi nghe Phanxicô giảng, tim nàng bừng cháy lửa mến và khát khao bắt chước Phanxicô sống đời khiêm nhượng nghèo khó như Chúa Kitô.
Một ngày đầu năm 1212, cha nàng cho hay vào lễ Phục Sinh sắp tới, một chàng thanh niên quý phái sẽ tới thăm và ngỏ lời cầu hôn với Clara. Ông cũng cho biết ông đã chấp nhận lời cầu hôn của chàng, vì theo ông, chàng và Clara thật “xứng đôi vừa lứa”. Ðây không phải là lần đầu tiên Clara được các chàng trai dòm ngó! Nhan sắc và đức hạnh của nàng đã khiến rất nhiều bậc công tử tuấn tú giầu sang tỏ ý xin cưới nàng làm vợ, nhưng nàng đều từ chối và chỉ muốn dâng hiến đời mình cho Chúa. Dù sao thì lần này cha nàng đã nhất quyết nàng phải kết hôn với con người thanh lịch sẽ tới “xem mắt” nàng vào lễ Phục Sinh sắp tới. Nàng phải làm gì bây giờ?
Một dự định trong tâm tư. Clara cảm thấy nàng phải hành động tức khắc. Ðêm đó, khi mọi người trong lâu đài đương an giấc điệp, nàng cùng với bà cô bí mật trốn qua cửa sau rồi biến hút vào bóng đêm hoang vắng. Hai người vội vã tới nhà thờ Ðức Bà Thiên Thần, tại đây Phanxicô và các anh em “Hèn Mọn” của ngài đang đợi chờ. Bàn thờ trang hoàng lộng lẫy với hoa tươi và nến cháy. Clara tiến lên trước bàn thờ, nàng quỳ gối cầu nguyện và thực hiện lời khấn hứa dâng mình cho Chúa. Bộ tóc óng ả của nàng phản chiếu ánh nến lung linh, giờ đây từ từ rơi xuống trước lưỡi kéo của thánh Phanxicô. Với chiếc lúp thô sơ phủ trên đầu, và tấm áo nhung lụa lượt là, Clara thành nữ tu đầu tiên của hội dòng các chị em “Clara nghèo” hay dòng hai Phanxicô . Sau đó, Phanxicô gửi Clara và cô của nàng tại một nữ đan viện gần đó cho tới khi ngài tìm được khu nhà riêng cho các chị em “Clara Nghèo” khởi lập tu viện.
Hôm sau, cha của Clara giận dữ đến nổi khùng trước sự ra đi bí mật của nàng. Ông cho người lùng khiếm khắp nơi, và cuối cùng họ bắt gặp nàng trong đan viện, nhan sắc kiều diễm biến mất trong bộ tu phục đơn nghèo. Cuối cùng ông đành nhượng bộ trước quyết tâm của cô con gái cưng, bằng lòng cho nàng ở lại chốn viện tu.
Sau đó, một số bạn bè của Clara cũng đến xin dâng mình cho Chúa theo gương chị, trong số đó có Anê, em ruột của Clara, cũng bỏ nhà đi tu cùng với chị. Ðây là điều khổ tâm khiến cha của Clara không thể chịu đựng nổi. Ông cử người cậu dẫn đầu một toán kỵ bình lùng bắt Anê về nhà. Cuộc lùng xét tu viện bắt đầu. Clara vội chạy vào nhà nguyện cầu xin cho em Anê được yên hàn. Toán lính tìm thấy Anê, nàng chống cự khi bị lôi kéo tàn nhẫn. Nhưng đột nhiên thân hình mỏng manh của người thiếu nữ trở nên nặng như sắt đá! Ðám lính lực lưỡng cố sức lôi kéo nàng, nhưng dường như chân nàng bị hút chặt vào lòng đất, dù làm thế nào cũng không thể lay chuyển được một tấc. Trước phép lạ tỏ tường, toán lính đành đầu hàng, rút lui có trật tự, để cho Anê an phận tu trì cùng với chị Clara.
Khi Clara được 21 tuổi, thánh Phanxicô đặt chị làm Mẹ Bề Trên tu hội các chị em “Clara Nghèo”. Công việc hằng ngày của họ là trồng cấy hoa mầu, đan dệt, và giúp đỡ những người nghèo. Họ đi chân không, không ăn thịt, sống trong những căn nhà thiếu thốn tiện nghi, và giữ thinh lặng hầu như suốt ngày. Tuy nhiên cuộc sống họ thật hạnh phúc, bởi họ sống kề bên Chúa là nguồn an vui mọi nơi mọi lúc. Càng ngày càng đông thiếu nữ thuộc những gia đình giầu sang tình nguyện khước từ đời sống đầy đủ tiện nghi, bố thí của cải cho người nghèo, rồi xin gia nhập đan viện dưới quyền điều khiển của Clara. Họ vui mừng khi được lìa xa những cuộc liên hoan, dạ vũ, và sự bao vây của sang trọng hào hoa thế tục, để được sống trong bình an và hạnh phúc chân thật qua việc chọn Chúa Kitô làm Bạn Trăm Năm và gia nghiệp đời đời.
Năm 1240, quân giặc chiếm phá khắp nơi hướng về phía thành Assisi. Người người hướng về phía thành Assisi. Người người rụng rời khiếp sợ trước sự dã man, hãm hiếp, và bạo ngược của bọn giặc. Tràn qua nơi nào chúng đều gieo họa chết chóc, tàn phá và đổ nát. Ðể tiến vào thành Assisi quân giặc phải đi ngang qua đan viện các chị em “Clara Nghèo”. Bọn chúng quyết định xâm nhập và tàn phá đan viện. Bấy giờ Clara đang bệnh nặng. Trước nguy cơ, mấy nữ tu hổn hển chạy vào bên giường bệnh báo cho Clara biết quân giặc đang trèo tường tràn vào đan viện. Lập tức Clara xuống khỏi giường, lê tấm thân yếu nhược vào nhà nguyện. Ðến trước nhà chầu, chị cung kính bê mặt nhật đang chứa đựng Mình Thánh Chúa tiến ra cửa sổ hướng về phía quân giặc. Chị khẩn khoản cầu xin Chúa bảo vệ chị cũng như các chị em trong đan viện đã hy hiến cuộc đời cho Chúa. Bỗng tiếng Chúa từ mặt nhật trả lời chị:
-Cha sẽ luôn luôn bảo vệ các con.
Rồi một luồng sáng chói lọi phát ra từ Thánh Thể. Bọn giặc lảo đảo quay cuồng vì chói mắt. Mọi người ngã lăn trên đất lồm ngồm bỏ chạy, để lại đan viện và thành Assisi an toàn vô sự.
Clara trải qua nhiều năm bị bệnh tật giầy vò thân xác, nhưng tâm thần chị luôn an vui. Một lần chị nói:
-Người ta cho rằng chúng ta quá nghèo hèn, nhưng một con tim được chiếm ngự bởi Ðấng Vô Biên lại có thể nghèo hèn sao?
Clara an nghỉ trong Chúa năm 1253. Khi chị tắt thở, một nữ tu thuộc tu hội của chị trông thấy Ðức Mẹ có các Thánh tháp tùng đến đón linh hồn chị về trời. Clara được phong Thánh năm 1255, chỉ 2 năm sau khi qua đời. Giáo Hội mừng kính Thánh Clara vào ngày 11 tháng 8.
Lm. Raymond Thư, CMC