Cùng xuất hiện với Đức Giêsu trên hành trình sứ vụ công khai của Ngài, có bóng dáng của một số con người. Họ được xem là những môn đệ của Đức Giêsu. Ngày nay, tuy Đức Giêsu không còn hiện diện trên trần gian này một cách hữu hình nữa, nhưng Ngài vẫn tiếp tục mời gọi những người Ngài muốn, thánh hóa họ để họ trở nên sở hữu riêng của Ngài, thuộc về một mình Ngài để Ngài có thể sai họ đi. Ta thường gọi những người đó là các Giám Mục, Linh Mục, Phó Tế, tu sĩ. Bề ngoài, họ có thể khác nhau về nhiều phương diện, nhưng vì đều là môn đệ của Chúa, nên tất cả đều có trong mình những đặc điểm chung, khiến họ trở thành những người môn đệ chân chính của Đức Giêsu, vị Thầy Chí Thánh của mình.
Tin Mừng đã cho chúng ta biết, đặc điểm đầu tiên của một người môn đệ Chúa là người được Chúa gọi đến để ở với Ngài. Thế nên, những người sống đời dâng hiến không phải là người tự mình đến với Chúa theo ý muốn chủ quan của mình. Và sẽ chẳng có một sự sai đi nào xảy đến khi họ chưa ở với Giêsu. Ở với Giêsu là một kiểu cận kệ của con tim, là đụng chạm của hai tâm hồn. Người môn đệ Chúa trước hết phải hiểu được những tâm tư của Giêsu, có chung thao thức với Giêsu, vui niềm vui của Giêsu, buồn nỗi buồn của Giêsu. Không có khoảng thời gian ở với Giêsu, không để cho dòng máu của Giêsu tuôn chảy trong mình, thì cũng sẽ chẳng có gì là sứ mạng. Khi ấy, người môn đệ có làm gì to tát, có thực thi những công trình vĩ đại, vẫn không phải là người thuộc về Giêsu cách hoàn hảo.
Sau khi đã trải qua một thời gian ngắn ở với Giêsu, người môn đệ trở thành người tông đồ, được Ngài sai đi vào thế giới với một quyền trừ quỷ. Người môn đệ không phải là người tự mình tìm ra việc cho mình, không tự mình sai mình đi, nhưng là đi do nhận được mệnh lệnh sai phái của Thiên Chúa. Họ ra đi dưới bóng rợp của Thiên Chúa và họ mang Thiên Chúa theo mình. Sứ mạng của họ là sử dụng tất cả những gì mình thủ đắc được nhờ khoảng thời gian ở với Thầy Giêsu để lan truyền cho người khác. Đó là tình yêu, là bình an, là niềm hy vọng. Họ đã lãnh nhận điều ấy cách nhưng không, thì cũng cho đi cách nhưng không . Họ cho đi chứ không được thu vén cho mình. Họ sẽ làm cho trần gian tối tăm được bừng dậy ánh sáng, họ sẽ làm cho nhân thế nhạt nhẽo được mặn mà nét yêu thương. Họ làm tất cả những điều đó chỉ với một mong muốn duy nhất là uy danh của Cha trên trời được tôn vinh mãi mãi.
Hành trình mà người môn đệ cất bước ra đi là một hành trình đầy gian lao cách trở. Trước hết, họ phải đoạn tuyệt với những bám víu đằng sau, với gia đình, mẹ cha, những người thân yêu nhất. Họ cũng phải cắt đứt chính mình với những toan tính ích kỷ, những sở thích đam mê, những khoái lạc trần thế. Phía trước họ là một bầy sói dữ đang chờ. Ít người thương, nhiều người ghét. Những đấu tranh nội tâm do phải sống giữa những căng thẳng hiện sinh, cùng với những bắt bớ của người đời cứ đi theo họ mãi. Sẽ chẳng có một người môn đệ nào theo Chúa cách trọn vẹn mà chẳng có tí hy sinh, từ bỏ, mất mát nào. Con đường thập giá là con đường mà chính họ phải đi qua.
Nhưng người môn đệ không phải là người chịu những điều ấy chỉ vì chính nó. Họ gánh hết tất cả là vì một lòng yêu. Họ được chính tình yêu Chúa tác động mình và giờ đây, họ cũng muốn người khác được tình yêu Ngài động chạm đến như thế. Họ lao tác với Giêsu, để cùng được hưởng phúc vinh quang với Ngài. Rốt cuộc, những gì người môn đệ làm cũng chỉ mong được ở lại với Chúa, Đấng là họ yêu mến và kính tôn với hết cả xác hồn. Ở với Người khi buồn cũng như lúc vui, khi chịu hy sinh cũng như khi gặt hái, khi thấy cô đơn đến tột cùng, cũng như khi nhận được nguồn an ủi lớn lao từ trời mưa xuống. Ở với Người, đó là niềm hạnh phúc của người môn đệ Đức Giêsu.
Đấy là những căn tính lý tưởng mà Đức Giêsu hằng khao khát nơi các môn đệ của Ngài. Nhưng dường như rất ít người tự nhận mình là môn đệ Chúa sống được những điều này. Chúng ta hãy nguyện cầu cùng Chúa ban thêm ơn sủng cho những người mà Chúa đã chọn gọi, để họ thực sự là con người của Chúa, thanh thoát với hết những bám víu của thế gian.
Xin cho con tim họ đầy ắp lửa yêu thương, con đôi tay họ biết mở ra cho thế giới, cho đôi chân họ chẳng quảng ngại những nẻo đường gian nan, cho bờ vai họ đừng bao giờ lìa xa cây thánh giá.
Xin hãy đong đầy con người họ bằng ân sủng và bình an để bất cứ nơi nào họ đặt chân đến, họ cũng trao ban những điều ấy cho mọi con người.
Xin cho họ chỉ có một gia sản duy nhất để bám víu và gìn giữ, là chính Đức Giêsu, Đấng đã yêu thương họ và là Đấng mà họ yêu thương đến vô vàn.
Pr. Lê Hoàng Nam, SJ