Chị Maria Antonia (1900-1939), người Brazil, thuộc dòng Nữ Phan-Sinh Bác Ái và Đền Tạ. Tên thật Chị là Cecilia Cony. Chị qua đời trong hương thơm thánh thiện. Trước đó, vì nhận ra các nhân đức anh hùng, Bề Trên truyền Chị viết Hồi Ký. Xin trích dịch phần Chị kể lại việc dọn mình xưng tội lần đầu và lòng tôn kính Thánh Thiên Thần Bản Mệnh..
Theo lời chỉ dẫn của nữ tu Irène, con biết rõ phải dọn lòng nhỏ bé như thế nào để đón rước Chúa GIÊSU.
Con náo nức chờ đợi ngày xưng tội lần đầu để dọn linh hồn con trắng tinh, trắng hơn chiếc áo Mẹ đặt may cho con. Sau cùng, ngày chờ mong đến.
Hôm trước đó, nữ tu Irène dạy chúng con cách thức phải xét mình ra sao, dựa theo bản xét mình đính kèm trong sách giáo lý. Sau khi trao cho mỗi đứa tờ giấy trắng, nữ tu ngồi im lặng trên ghế và để yên cho chúng con suy gẫm.
Thánh Thiên Thần Bản Mệnh ở cạnh con, nhưng ngài không nói gì cả và con thầm nghĩ: ‘‘Phải chi con được ở một mình với ngài!”
Lidia, nhỏ bạn đồng lớp ngồi cạnh con, cứ cựa quậy luôn. Thỉnh thoảng Lidia lấy ngón tay chỉ vào mấy thứ tội ghi trong sách giáo lý rồi hỏi con: ‘‘Cecilia, mày có viết tội này không?” Con trả lời: ‘‘Nữ tu Irène dặn chỉ xưng tội khi vào tòa với cha giải tội thôi!” Lidia nói: ‘‘Tao viết hết, như thế tờ giấy tao kín đủ các thứ tội!”
Hình như nữ tu Irène nhận ra mối lo lắng của Lidia nên đưa Lidia ngồi nơi bàn khác. Con thật sung sướng vì chỉ còn lại một mình với Thánh Thiên Thần Bản Mệnh. Con suy đi nghĩ lại rồi con xin Thánh Thiên Thần Bản Mệnh giúp con dọn mình xưng tội nên.
Sau khi đọc danh sách các tội phạm đến các điều răn, con nghĩ mình đã phạm vài tội, còn mấy tội khác con không biết. Cũng có tội con không hiểu chúng là thứ tội nào. Nhưng con nghĩ có không biết bao nhiêu gai nhọn đâm thủng vầng trán thánh của Chúa GIÊSU yêu dấu!.. Con cảm thấy thương xót Chúa vô cùng và nồng nhiệt ao ước được an ủi Chúa. Cố gắng hết sức để giữ cho nước mắt khỏi trào ra, con hứa với Chúa rằng:
‘‘Không bao giờ! Không bao giờ nữa! Con nhất định không muốn làm người xấu nữa! Con không muốn phạm bất cứ tội lỗi nào nữa! Thỉnh thoảng con muốn phạm tội, nhưng Thánh Thiên Thần Bản Mệnh con ngăn cản con khỏi sa ngã. Con muốn luôn luôn vâng lời ngài”.
Nữ tu Irène tiến đến bên con và nói: ‘‘Cecilia, mọi người đã xong rồi, còn con sao chưa bắt đầu?”.. Thế là con nhất định viết ra hết các tội ghi trong sách giáo lý, giống như bé Lidia đã làm. Con tự nhủ: ‘‘Chúa biết rõ tội nào con đã phạm và tội nào không. Như thế không còn lại trong lòng con mảy may bóng tối tội lỗi nào và linh hồn con sẽ trở nên trắng tinh giống như Bánh Thánh con sắp nhận lãnh”.
.. Vào đúng ngày chờ mong, khi nữ tu Irène ra hiệu, con tiến đến tòa giải tội. Con đọc đi đọc lại nhiều lần Kinh Ăn Năn Tội với lòng thống hối sâu xa vì đã không cư xử tử tế với Anh Nhỏ GIÊSU. Càng đến gần tòa giải tội, tim con đập càng nhanh. Con thật lòng ao ước xưng thú mọi lỗi lầm.
Xưng tội xong, con cảm thấy lòng đầy tràn niềm vui. Chưa bao giờ con cảm thấy hân hoan như thế. Con biết mình đã xưng tội nên.
Lúc trở về nhà, con không nô đùa chạy nhảy như mọi khi, nhưng ngồi yên trên ghế cạnh chiếc tủ có đặt ảnh Thánh Giá Chúa GIÊSU. Con ngồi đó và đọc đi đọc lại nhiều lần Kinh Ăn Năn thống hối.
… Năm lên 5 tuổi, một buổi chiều, con nghe Ba bảo cả nhà dọn ra biển nghỉ hè. Ngày hôm sau, Má con và chị giúp việc chuẩn bị hành lý. Đi biển: nguyên ý tưởng này đủ gieo vào lòng con trăm ngàn niềm vui! Thiên Thần Bản Mệnh sẽ tháp tùng con. Con biết rõ như thế. Cả gia đình sẽ đi biển, trừ Ba con, vì bận việc nơi trại lính. Nhà sẽ đóng cửa.
Vừa miên man nghĩ đến tất cả những điều ấy con vừa xếp vào giỏ con gấu bằng lông và con búp bê. Bỗng chốc, niềm vui biến thành nổi sầu cay đắng: con gấu sẽ theo con ra biển còn Anh Nhỏ GIÊSU chịu đóng đinh trên Thánh Giá bị bỏ ở nhà, trong cô đơn và tăm tối. Ý tưởng này khiến con quyết định tức khắc: con sẽ ở lại với Anh Nhỏ GIÊSU. Nhưng liệu Má có đồng ý không? Chắc chắn KHÔNG. Con liền tự nhủ: ‘‘Hay là, thay vì đem con gấu và con búp bê, mình mang theo Ảnh Nhỏ GIÊSU’”? Thực ra chị giúp việc cho con cái giỏ là để đựng con gấu và con búp bê, nên con chả cần tiết lộ việc con sắp làm. Không ai buộc con cả. Không chút do dự, con đi ngay vào phòng, kéo lê chiếc ghế đến trước tủ, rồi leo lên. Con giơ tay lấy Cây Thánh Giá đặt trên đầu tủ. Xong, con cẩn thận lấy áo choàng bọc kín Cây Thánh Giá có Anh Nhỏ GIÊSU mà con hằng yêu mến.
Bằng cách ấy, Anh Nhỏ GIÊSU cũng cùng con ra biển. Suốt cuộc hành trình, con không hề lìa xa cái giỏ của con. Khi ra đến biển, con đặt cái giỏ bên cạnh giường con và giỏ nằm yên đó cho đến hết hè, con mang trở lại nhà. Cả Mẹ lẫn chị giúp việc không hề hay biết việc con đã làm trên đây.
Cuối năm đó – 1905 – Ba con bị thuyên chuyển nên cả gia đình dọn đi nơi khác. Vừa đến nơi, 3 chị em con ghi tên vào trường tiểu học Đức MARIA Vô Nhiễm. Trường do các nữ tu điều khiển. Nữ tu Eugenia đưa chúng con vào lớp. Đây là lần thứ nhất trong đời, con trông thấy các nữ tu. Con quan sát từng cử chỉ và lắng nghe từng lời nữ tu Eugenia nói. Nhưng điểm lôi cuốn con chú ý nhất, chính là Thánh Giá dệt bằng vải đen nữ tu mang trước ngực. Thánh Giá không có ảnh Anh Nhỏ GIÊSU. Bù lại, trên tường có treo tượng Chúa GIÊSU Chịu Nạn, lớn bằng người con. Than ôi, tay chân Chúa GIÊSU bị đóng đinh vào Thánh Giá, và trên ngực Chúa có một vết thương há miệng thật lớn! Nhìn Chúa GIÊSU, con cảm thấy lòng vô cùng đau đớn và con không thể nào cầm được nước mắt!
Một lúc sau, đông trẻ nhỏ vào khiến lớp học đầy kín. Dì Eugenia đưa con sang một lớp khác. Nơi đây có một nữ tu trẻ ngồi sẵn trên ghế và mang Thánh Giá trước ngực giống Dì Eugenia. Trong lớp này cũng có tượng Chúa GIÊSU Chịu Nạn treo trên tường, nhưng nhất là, có thêm khung ảnh Thánh Thiên Thần Bản Mệnh thật đẹp. Bà giáo dạy con là Mẹ Rafaela.
Vốn tính nhút nhát, con ngồi im suốt buổi học. Con rất thích lớp học này cũng như thích các bà giáo mà Ba con bảo phải gọi bằng Dì, vì là nữ tu.
Chỉ trong thời gian ngắn, con học thuộc tất cả các Kinh trong đó có kinh cầu cùng Thánh Thiên Thần Bản Mệnh như sau: ‘‘Lạy Thánh Thiên Thần Chúa là đấng hộ thủ con, xin Thánh Thiên Thần sáng soi tâm trí con, gìn giữ trái tim con, nâng đỡ thân xác con và hướng dẫn con, vì con được Tình Yêu Thiên Quốc giao phó cho ngài. Amen”.
Dì Paulina dạy con biết rằng: Thánh Thiên Thần của mỗi người chính là Thánh Thiên Thần Bản Mệnh. Mẹ Rafaela cũng nói cho chúng con nghe về Chúa GIÊSU, về linh hồn, về tội lỗi, về thiên đàng và hỏa ngục. Con ghi khắc vào trí nhớ non nót của con tất cả những gì con đã nghe và học được.
… Năm 1918, thân phụ con được chuyển về làm việc tại Rio de Janeiro. Năm ấy con 18 tuổi. Sự xa cách làm con vô cùng buồn khổ vì con khắn khít với Ba con như một trẻ thơ. Không rõ con sẽ ra sao nếu con không được Chúa GIÊSU và Thánh Thiên Thần Bản Mệnh con trợ giúp.
Đối với con, thân phụ con là một thiên thần bằng xương bằng thịt, là người tâm phúc của con. Mỗi khi con đau ốm, Ba con chăm sóc con rất chu đáo.. Vì lẽ đó, sự vắng mặt của Ba khiến con thật đau xót.
Tại Rio de Janeiro, Ba sống trong một khách sạn. Mỗi ngày người đều đặn viết thư cho Mẹ con. Bẵng đi một thời gian, người ngưng không gởi tin tức nữa. Sau cùng, gia đình nhận được điện tín Ba báo cho biết người bị bệnh, nhưng không có gì trầm trọng.
Nhận được tin này, hằng đêm con thức giấc, quì gối bên cạnh giường để cầu nguyện cho Ba. Con cầu nguyện mãi cho đến khi nào Thiên Thần Bản Mệnh đặt tay lên vai ra hiệu cho con chấm dứt và lên giường ngủ. Về sau, Ba kể lại chuyện đã xảy ra cho Ba như thế này.
Một buổi chiều, trên đường về khách sạn Ba cảm thấy khó chịu. Vào nhà, người gọi anh bồi-phòng đến. Anh khuyên Ba nên mời bác sĩ ngay.. Hồi ấy, tại Rio de Janeiro mới xuất hiện dịch cúm tây-ban-nha và Ba con bị nhiễm bệnh tức khắc. Ba con bị bệnh nặng suýt chết. Chính anh hầu-phòng trả lời các điện tín gia đình gởi cho Ba con. Mấy năm sau Ba vẫn không hết lời ca ngợi các đức tính quí hiếm của anh bồi-phòng: ngay thẳng, quảng đại và trung tín. Tên của thanh niên bồi phòng khắc ghi tận trái tim của Ba. Chàng tên MICAE.
Riêng con, con không bao giờ biết mặt chàng, nhưng con tin chắc chắn rằng, chàng là dụng cụ Thiên Thần Bản Mệnh con dùng để giúp đỡ Ba con.
Nơi khách sạn Ba trọ có 24 người chết vì dịch cúm tây-ban-nha. Lúc ấy, các bác sĩ thật hiếm hoi và càng hiếm hoi hơn con số các y tá. Mướn y tá trực đêm phải trả bằng giá vô cùng đắt đỏ. Trong khi đó, anh bồi-phòng Micae túc trực chăm sóc Ba con với trọn tâm tình hiếu thảo trìu mến.
Anh hầu-phòng Micae giúp đỡ Ba ròng rã trong vòng mấy tháng trời. Khỏi bệnh, nhưng Ba con vẫn còn yếu. Chính anh Micae nâng đỡ dìu dắt Ba con trong từng đường đi nước bước.
Sau này, khi nhắc đến anh y tá Micae từng chăm sóc Ba, một lần, người nói với con: ‘‘Ba là lính thâm niên từng phục dịch lâu năm trong quân đội. Ba luôn cố gắng giữ trinh nguyên lương tâm và nét quí phái của nghề nghiệp. Sự hiện diện của chàng thanh niên này khiến Ba cảm thấy đầy lòng kính trọng và ngưỡng mộ. Anh không bao giờ chấp nhận tiền Ba tìm cách trả cho anh. Một hôm, vì Ba nài nĩ mãi, anh bảo Ba hãy trao số tiền ấy cho một trong các con gái của Ba”.
Khi kể cho con nghe điều ấy, Ba con – người không bao giờ khóc, ngay cả khi chị Dulca qua đời – đôi mắt Ba con bỗng đẫm lệ .. Riêng con, nếu con chu đáo nhắc đến thanh niên này, chỉ vì lý do con cảm thấy kính trọng và vô cùng ghi ơn chàng, người đã tận tâm chăm sóc Ba con.
Về phần Ba con, không biết bao nhiêu lần Ba viết thư cho anh, nhưng không bao giờ nhận được thư trả lời. Liên quan đến anh, Ba chỉ biết duy nhất một điều: anh tên MICAE.
‘‘Này Ta sai thiên sứ đi trước ngươi, để giữ gìn ngươi khi đi đường, và đưa ngươi vào nơi Ta đã dọn sẵn. Trước mặt thiên sứ, hãy ý tứ và nghe lời người. Đừng làm cho người phải chịu cay đắng; người sẽ không tha lỗi cho các ngươi, vì danh Ta ngự trong người. Nếu thực sự ngươi nghe lời thiên sứ, nếu ngươi làm mọi điều Ta nói, Ta sẽ trở thành kẻ thù của kẻ thù ngươi, đối phương của đối phương ngươi. Thiên sứ của Ta sẽ đi trước mặt ngươi và dẫn ngươi vào đất hứa” (Xuất Hành 23,20-23).
(Cecilia Cony, ‘‘Je Dois Raconter Ma Vie”, Editions Téqui, 1988)