.. Một ngày, đứa em gái con, sau buổi học giáo lý đầu tiên trở về, cất tiếng hỏi: “Chị có đọc kinh cầu nguyện không?” Năm đó con 15 tuổi. Bị hỏi bất ngờ, để khỏi “mất mặt” bà chị, con lửng-lơ đáp: “Thỉnh thoảng” . Câu trả lời khiến cô bé chưng hửng và khó chịu. Cô bé lên mặt giảng dạy:
– Sao lại “thỉnh thoảng”? Chị phải đọc kinh cầu nguyện hàng ngày chứ, nhất là vào mỗi buổi tối, trước khi ngủ. Nếu ngày nào chị quá mệt, thì ít ra chị phải làm dấu Thánh Giá thật sốt sắng, để bày tỏ cùng Chúa GIÊSU KITÔ là chị nghĩ đến Ngài!
Trước câu nói vừa ngây thơ vừa nghiêm trang của em, con cứng miệng lặng thinh.
Đã từ rất lâu, sau khi xưng tội rước lễ lần đầu và bước vào bậc trung học, con bỏ rơi việc đến nhà thờ tham dự các bí tích, cũng như việc cầu nguyện riêng. Con cảm thấy mình có thể sống mà không cần có Chúa. Hay nói đúng hơn, Chúa là người “quấy rầy” con hơn bất cứ một người nào, một vật nào khác! Tuy nhiên, buổi tối hôm ấy, câu nói khó chịu và thái độ bất bình của đứa em gái nhỏ tuổi, cứ lảng vảng trong trí, khiến con không thể nào chợp mắt được . Con vừa hổ thẹn, vừa tự bào chữa: Nhưng có thật là Chúa hiện hữu hay không?
Lòng nhân lành của Thiên Chúa Cha và của Đức Mẹ đã từng chăm sóc con trong tuổi thơ, lại hiện về trong trí nhớ. Con không thể nào quên được, cũng không thể nào chối cãi được. Từ thẳm sâu ký ức, gợi lên câu Kinh Thánh con đã từng nắn nót chép trong thời gian còn theo học môn giáo lý: “Các con hãy yêu thương nhau như Thiên Chúa đã yêu thương các con”, Gioan chương 15 câu 12.
Một thời gian sau “câu nói cảnh cáo” của đứa em, con cảm thấy bằng mọi giá, phải trở về với Thiên Chúa. Con bắt đầu đi nhà thờ thường xuyên và tham dự Thánh Lễ .. Hai năm lặng lẽ trôi qua. Một ngày, người bạn rủ con tham dự buổi cầu nguyện của phong trào “Canh tân trong Thánh Linh”. Con miễn cưỡng nhận lời vì không biết đi chơi đâu hôm đó.. Thế nhưng cũng chính hôm ấy, Thiên Chúa mời gọi con trở về với Ngài.
Trong buổi cầu nguyện, con gặp những người rạng rỡ niềm vui. Rồi càng ngạc nhiên hơn khi một người đàn ông cao lớn chững chạc, tự tin, trạc độ 40 tuổi, cất tiếng cầu nguyện: “Lạy Chúa, tất cả chúng con đều bé nhỏ trước mặt Chúa. Chúng con là con của Chúa. Xin Chúa dẫn đưa chúng con tiến đến Ánh Sáng của Chúa, Đấng là Tình Yêu” .
Con vô cùng kinh ngạc! Một người như thế lại đặt hoàn toàn tin tưởng nơi Chúa sao? Hẳn con tim ông ta phải biết chắc chắn rằng, chỉ mình Thiên Chúa mới có thể dẫn dắt ông và trao ban hạnh phúc đích thật cho ông! Bỗng chốc con khám phá ra rằng: Để đạt đến hạnh phúc, Chân Lý, Sự Sống và Tình Yêu, con phải phó thác toàn thân trong Bàn Tay Thiên Chúa .
Một ngày, đang lang thang nơi các đường phố, trông thấy một nhà nguyện, con liền bước vào để chào kính Chúa GIÊSU Thánh Thể ngự trong Nhà Tạm. Tự nhiên, con cầu nguyện cùng Chúa:
“Lạy Chúa, xin cất bỏ khỏi lòng trí con tất cả những gì bận bịu vướng mắc. Xin Chúa đừng để lại gì hết, ngoại trừ một mình Chúa, Đấng là Tình Yêu. Lạy Chúa, Đấng đang ngự giữa lòng con, xin Chúa nhận lấy con và chiếm hữu con. Nguyện cho thánh ý Tình Yêu Chúa được thể hiện. Ước nguyện duy nhất của con là được trở nên toàn tình yêu” . Trong phút chốc, con có cảm tưởng mình sống lại thời thơ ấu, thời mà Chúa là Bạn của con và con phó thác tin tưởng hoàn toàn nơi Chúa. Con khám phá trở lại ý nghĩa của việc cầu nguyện với Thiên Chúa vô hình, nhưng hiện diện thật sự và đang ngự giữa lòng con!
Kể từ ngày đó, con không thể nào bỏ rơi Chúa. Con không thể sống mà không có Chúa. Con tham dự Thánh Lễ và rước lễ thường xuyên. Con phó thác hoàn toàn cho Chúa với lòng tin tưởng và với niềm vui, không gì có thể sánh được. Và cũng từ ngày đó, con ước ao vào tu dòng Kín, để thuộc trọn về một mình Chúa GIÊSU mà thôi.
(Magali, 20 tuổi, thanh nữ Pháp)
(Marie-Michel et Daniel-Ange, “Ce Jésus que tu cherches”, Le Sarment/FAYARD, 1992, trang 207-211)