Con muốn đặt mình dưới cái nhìn của Chúa, lạy Chúa GIÊSU, khi bắt đầu viết những dòng này như chứng từ Đức Tin, và nhất là, để bày tỏ lòng cảm tạ sâu xa, đã có ngày hồng phúc con gặp được Chúa. Cám ơn Chúa GIÊSU vì Chúa là Thiên Chúa, là Người Anh, Người Bạn và là Vị Tình Quân dấu ái. Chúa nhìn mỗi người chúng con với niềm trìu mến, yêu thương và cảm thông!
Mẹ sinh ra con và Marina, người chị song sinh của con, khi mẹ mới 18 tuổi. Mẹ còn quá trẻ để săn sóc đến hai đứa con. Thêm vào đó, mẹ đâu muốn có con! Mẹ liền giao hai đứa con sinh đôi cho Viện Mồ Côi săn sóc.
Dầu sao hôm nay con cũng xin thưa với mẹ rằng: Cám ơn mẹ đã không giết hại bào thai. Mẹ đã chấp nhận cưu mang và đã cho chúng con chào đời. Đây là món quà “Sự Sống” quý báu và tốt đẹp nhất mẹ đã để lại cho chúng con!
Hai chị em chúng con bị chuyển từ Viện này sang Viện khác. Nhưng từ lúc lên 5 đến tuổi 16, chúng con ở luôn trong cùng một Viện. Viện Mồ Côi có kỷ luật nghiêm nhặt và hoàn toàn vắng bóng tình thương, niềm trìu mến. Những kỷ niệm thơ ấu trong thời niên thiếu thật chua xót. Chị em chúng con đã sớm kinh nghiệm thế nào là đau khổ, là bất công. Nơi trường học, chúng con bị kỳ thị, bị chế nhạo là hai đứa con hoang bị mẹ bỏ rơi. Nỗi đau khổ của trẻ thơ vô cùng khủng khiếp. Con thầm nghĩ, hẳn Chúa GIÊSU cũng không thể nào chịu được cảnh một em bé bị hất hủi, vì Chúa rất yêu thương trẻ nhỏ.
Một đau thương ghi đậm tuổi thơ chúng con là sự vắng bóng Thiên Chúa. Các bà giáo, những vị phụ trách Viện Mồ Côi là những kẻ vô thần. Họ gieo vào đầu óc non nớt chúng con ý tưởng: “Thiên Chúa không hiện hữu” .. Mãi khi bước vào bậc tiểu học, con mới được may mắn nghe các bạn nhỏ nói về Chúa GIÊSU. Có điều lạ là trong tâm hồn trong trắng của Marina và con, chúng con vẫn tin “Thiên Chúa hiện hữu”. Một điểm son nâng đỡ tuổi thơ sầu thảm là tình khắng khít giữa hai chị em sinh đôi, Marina và con. Chúng con yêu thương, bênh vực, nâng đỡ và chăm sóc nhau. Hai chị em như hình với bóng. Nhưng Marina có một điểm trổi vượt hơn con về lòng tin nơi Thiên Chúa. Giờ đây, khi hồi tưởng lại con mới thấy Marina đã sớm nhận ra và tin nơi sự hiện diện thật sự của Chúa GIÊSU trong Hình Bánh mà các tín hữu Công Giáo rước khi tham dự Thánh Lễ.
Mỗi năm tan trường, hai chị em con đi trại hè. Một lần, có cô y tá rất thích nói với chúng con về Thiên Chúa. Cô dạy chúng con thưa chuyện với Chúa. Thế là buổi tối, nằm một mình trong giường, Marina bắt đầu cầu nguyện cùng Chúa. Sau này, khi học được kinh Lạy Cha và kinh Kính Mừng, Marina luôn luôn đọc hai Kinh này trước khi ngủ.
Đến năm 16 tuổi, hai chị em con được chuyển sang Trung Tâm dành cho giới trẻ. Thật ra đây là Trung Tâm Cải Huấn, gồm đa số là những người trẻ du côn, mất dạy. Cuộc sống tràn đầy khó khăn. Năm sau chúng con được đưa đến một Trung Tâm khác .. Con không ngờ rằng, rồi đây cuộc đời mình sẽ chuyển hướng, tốt đẹp và cao quý hơn. Con cũng không biết đây là Trung Tâm do các nữ tu trông coi, những người đã hoàn toàn tận hiến cuộc đời cho Thiên Chúa. Chúng con bị lôi cuốn bởi thái độ sống của những thanh thiếu nữ cùng tuổi hoặc lớn hơn. Họ vui tươi, lịch thiệp, nhã nhặn và luôn chú ý đến người khác. Con kết thân với cô Marie-Christine. Tình bạn thuần túy tự nhiên lúc ban đầu, dần dần đưa con đến cuộc gặp gỡ và đặt trọn niềm tin vào Chúa GIÊSU KITÔ.
Chính Marie-Christine giới thiệu hai chị em con với một nhóm trẻ, thường gặp nhau cầu nguyện vào cuối tuần.. Đối với con, đây là những năm tràn đầy hồng ân Thiên Chúa. Con được gia nhập Giáo Hội Công Giáo và được trở thành tín hữu Kitô. Hiện tại, con làm y tá, phục vụ các bệnh nhân trong nhà thương. Nghề này thích hợp với lý tưởng cuộc đời con: yêu thương và làm cho Tình Yêu được yêu thương trong cuộc sống mỗi ngày!
(Diana, thanh nữ Pháp)
(Daniel-Ange, “Ivre de Vivre”, Le Sarment/FAYARD, 1985, trang 38-54).