Chị Maria Antonia, người Ba-Tây (Brazil), thuộc dòng Nữ Phan-Sinh Bác Ái và Đền Tạ. Tên thật là Cecilia Cony. Chị sinh ngày 4-4-1900 và qua đời ngày 24-4-1939, trong hương thơm thánh thiện. Trước đó, vì nhận ra các nhân đức anh hùng của chị, các Bề Trên ra lệnh cho chị viết Hồi Ký cuộc đời chị. Xin trích thuật phần chị kể lại lòng yêu mến Chúa GIÊSU và tin tưởng nơi Thánh Thiên Thần Bản Mệnh.
Con luôn luôn theo học lớp giáo lý do nữ tu Irène dạy. Ngày qua ngày, con cảm thấy lớn lên trong con niềm ao ước được rước Chúa GIÊSU vào lòng. Cùng lúc, con gớm ghét tội lỗi, vì tội xúc phạm và làm buồn lòng Thiên Chúa Nhân Lành.
Kể từ đó, cứ mỗi buổi sáng thức dậy, con bắt đầu cầu xin ngay với Thánh Thiên Thần Hộ Thủ con rằng: “Lạy Thánh Thiên Thần Bản Mệnh dấu ái con, xin hộ phù con trong ngày hôm nay, hầu con không làm điều gì mất lòng Chúa. Amen”.
Lời kinh trên do chính con đặt ra. Con đã đọc suốt trong cuộc đời con, kể từ khi nữ tu Irène kể cho chúng con nghe chuyện Chúa GIÊSU phải chết như thế nào vì tội lỗi của tất cả mọi người. Con nhớ rõ vào dịp ấy, tư tưởng sau đây ghi khắc trong con rằng: “Mỗi tội người ta phạm là một cái gai nhọn đâm thủng trán Chúa GIÊSU”, hoặc: “Nếu người ta phạm một tội ngay sau khi rước Chúa GIÊSU, tức là người ta trục xuất Chúa cách vũ phu ra khỏi lòng mình và để chỗ cho quỷ dữ thay vào”.
Không biết bao nhiêu lần con đã sẵn sàng lấy gai nhọn đâm thủng trán Chúa. May mắn thay, Thánh Thiên Thần Bản Mệnh con luôn kịp thời chặn đứng con. Chính vì lý do ấy, nẩy sinh trong tâm hồn con niềm tin tưởng vừa dịu dàng vừa vững chắc nơi sự trợ giúp của Thánh Thiên Thần Bản Mệnh.
Vào một buổi sáng, con theo các chị lớn cùng với mấy nhỏ bạn và các chị giúp việc đi dạo chơi nơi vườn cây ăn trái. Chị giúp việc Acacia giữ tiền mua trái cây. Chúng con mang theo giỏ để đựng.
Chúng con đến vườn một người đàn ông đang mang cuốc trên vai. Ông ta bỏ cuốc xuống và vừa hái trái cây vừa trò chuyện với các chị lớn. Thế là mấy nhỏ bạn con tha hồ hái đủ thứ trái: nào là đào, nào là mận và bỏ đầy giỏ. Riêng cái giỏ nhỏ bé của con vẫn còn trống trơn. Khi vừa nhận ra mấy nhỏ bạn con hái trái ngon lành, con cũng cùng lúc trông thấy đàng sau lưng con một cây đào với các cành cây trĩu nặng trái, sà thấp sát mặt đất.
Con tự nhủ: Sao mình lại không hái mấy trái này? Nghĩ xong, con liền giơ tay hái. Vừa khi mấy ngón tay con chạm đến vỏ trái đào láng như nhung, con liền nghe lời nhắc nhở nhẹ nhàng êm ái của Thánh Thiên Thần Bản Mệnh con. Cánh tay con giơ lên bị giữ lại và bị bắt buộc phải hạ xuống bởi một bàn tay vô hình. Con cảm nhận rõ ràng cái động chạm của bàn tay này, y như có một người đang đứng bên cạnh con. Con cũng nghe rõ ràng tiếng nói của Thánh Thiên Thần Bản Mệnh con, y như con nghe tiếng nói của các chị con vậy.
Con hối hận ngay về tội xấu xa con suýt phạm. Con cảm thấy đau đớn vì nơi vầng trán Chúa GIÊSU Nhân Lành con suýt đâm thêm một gai nhọn.
Tối đến, lúc về nhà, con khóc lóc cay đắng và con xin lỗi cùng Chúa GIÊSU, Đức Mẹ và Thánh Thiên Thần Bản Mệnh con.
“Này Ta sai thiên sứ đi trước con, để gìn giữ con khi đi đường và đưa con vào nơi Ta đã dọn sẵn. Trước mặt thiên sứ, hãy ý tứ và nghe lời Người. Đừng làm cho Người phải chịu cay đắng, Người sẽ không tha lỗi cho các con, vì danh Ta ngự trong Người. Nếu thực sự con nghe lời thiên sứ, nếu con làm mọi điều Ta nói, Ta sẽ trở thành kẻ thù của kẻ thù con, đối phương của đối phương con” (Xuất Hành 23,20-22).
(Cecilia Cony, “Je Dois Raconter Ma Vie”, Editions Téqui, 1988, trang 32-34).