Vợ chồng chúng tôi có 5 người con sống trên đảo Wallis, Đại Dương Châu. Chúng tôi quen biết các Nữ Lao Công Thừa Sai – Travailleuses Missionnaires vào năm 1985, khi các chị đến lập Gia Đình Thiêng Liêng “Hồng Ân Thiên Chúa – Donum Dei”. Chúng tôi trở nên thành phần của Gia Đình Thiêng Liêng này nhờ các con chúng tôi. Mỗi tuần, chúng đều đặn đến tham dự buổi cầu nguyện chung với các chị.. Thế rồi biến cố bất ngờ xảy đến cho gia đình. Malekalita, con gái chúng tôi, được Chúa gọi về với Ngài vào đúng ngày 1-1-1996, hưởng dương 16 tuổi.
Tết dương lịch năm ấy, gia đình chúng tôi đưa nhau đi chơi trên đảo nhỏ, cách bờ biển Hihifo không xa. Khi đến nơi, còn đang tìm chỗ và thu xếp đồ đạc, thì Malekalita đã vội vàng chạy nhào ra biển. Nào ngờ, Malekalita bị ngộp dưới nước. Chúng tôi bất lực không kịp cứu sống con. Khi đưa con lên bờ thì Malekalita đã tắt thở.
Chúng tôi chôn xác con vào hôm sau, 2-1, nhằm sinh nhật của thánh nữ Têrêsa Hài Đồng GIÊSU và Thánh Nhan (1873-1897). Các Nữ Lao Công Thừa Sai cẩn thận khoác lên người Malekalita chiếc Áo Đức Bà Núi Camêlô, bởi vì con nhỏ rất có lòng kính mến Trinh Nữ Rất Thánh MARIA. Chung quanh quan tài của Malekalita, chúng tôi viết nhiều câu khác nhau, trong đó có câu “Con không chết. Con bước vào cuộc sống”. Câu nói của chính thánh nữ Têrêsa Hài Đồng GIÊSU. Lúc còn sống, Malekalita đã từng bày tỏ ước mơ được trở thành một Nữ Lao Công Truyền Giáo. Con nhỏ đã chuẩn bị tâm hồn đáp lại tiếng Chúa mời gọi. Malekalita luôn tỏ ra quảng đại, sẵn sàng giúp đỡ mọi người và vui tính. Malekalita cũng thường theo Các Nữ Lao Công Thừa Sai trong các lần đi thăm viếng các người già cả.
Cái chết đột ngột của Malekalita gieo vào lòng toàn gia đình chúng tôi một nổi buồn khôn tả. Thế nhưng cùng lúc, cái ra đi bất ngờ của đứa con gái thân yêu giúp chúng tôi tiến bước trên con đường Đức Tin, lòng trông cậy và niềm tín thác. Chồng tôi và tôi, cả hai chúng tôi thâm tín rằng: giờ đây, con gái chúng tôi luôn hiện diện ở giữa chúng tôi mỗi ngày. Chính Malekalita giúp chúng tôi sống, giúp chúng tôi chuẩn bị cuộc gặp gỡ mà một ngày kia, mỗi người đều ra đi đối diện với Chúa. Malekalita đã vui vẻ ra đi về nhà Cha khi đang chơi đùa với các anh chị em dưới nước. Malekalita mời gọi chúng tôi hãy can đảm ra đi như vậy.
Sự ra đi bất ngờ của Malekalita để lại một chỗ trống thật lớn trong gia đình. May mắn thay, nhờ sự nâng đỡ của các Nữ Lao Công Thừa Sai, từ từ chúng tôi vượt lên trên thử thách. Chúng tôi bắt đầu ý thức rằng: mỗi đứa con là một hồng ân của Chúa, nhưng chúng không thuộc riêng về chúng tôi mà thuộc về Thiên Chúa. Thêm vào đó, tất cả những gì Thiên Chúa làm đều tốt đẹp và có lợi cho chúng ta.
Giờ đây chúng tôi đã lãnh nhận Áo Đức Bà Núi Camêlô, chúng tôi cũng muốn mời gọi nhiều người khác hãy yêu mến và mang trong mình Áo Đức Bà Núi Camêlô. Cùng với các con, chúng tôi cầu xin cho có thật nhiều người, biết đặt mình dưới sự che chở của Hiần Mẫu Thiên Quốc, núp bóng trong áo choàng của Đức Mẹ. Đặc biệt chúng tôi tha thiết cầu xin cho các gia đình trên toàn thế giới được trở thành nơi tiếp đón, trao ban tình yêu và tha thứ.
(“Dans le Sillon missionnaire”, Gen+Feb+Mar/1999, trang 22-23).