Ngày 20-1-1987, ông Terry Waite, người Anh, tín hữu Anh giáo, bị nhóm Hezbollah Libăng bắt cóc. Ông được đức tổng giám mục Canterbury Anh giáo gởi đến thủ đô Beyrouth để điều đình với nhóm về việc trả tự do cho một số con tin đang bị họ giam giữ. Nhưng rồi chính ông cũng rơi vào bẫy sập. Ông bị cầm giữ 1763 ngày, tức gần 5 năm trời. Ông nói về kinh nghiệm sống Đức Tin trong thời gian tù đày cô đơn như sau.
Tôi ngồi bệt dưới đất, lưng tựa vào tường, chân trái bị xích vào móc sắt. Một tấm vải dày che kín cánh cửa sổ duy nhất, ngăn cản không cho tia sáng mặt trời nào lọt vào phòng. Thỉnh thoảng ánh sáng ngọn đèn cầy lung linh chớp chớp. Nếu chẳng may nó bị tắt tôi hoàn toàn rơi vào bóng tối đen.
Mỗi sáng thức giấc tôi tự hỏi làm sao mình có thể sống sót được cho đến ngày mai? Tôi thích nhủ lòng: Điều đáng sợ nhất đã qua rồi! Bởi lẽ tôi từng bị khảo cung, bị đánh đập và ngay cả việc bị hành quyết giả nữa! Giờ đây, những kẻ bắt cóc kháo láo với nhau: Ông này thật can đảm! Dầu chuyền miệng như thế họ vẫn xiềng chân và giam tôi cách biệt hoàn toàn. Không một cuốn sách. Tôi thường chiêm ngắm toàn bộ ‘‘gia sản” nghèo nàn của phòng giam gồm một tấm nệm mỏng, ba cái mền cũ rích, một bình đựng nước và một ly nhỏ uống nước.
Cứ mỗi lần trước khi lính canh mang thức ăn vào, tôi được lệnh phải bịt mắt lại.. May mắn thay không có gương soi. Nếu không tôi sẽ nhìn ngắm một khuôn mặt tiều tụy, hốc hác.. Dầu vậy tôi vẫn tiếp tục muốn sống và ham sống. Tôi ước ao cảm nhận sự hiện diện ủi an của THIÊN CHÚA, nhưng không tài nào cảm thấy được. Tôi chỉ cảm thấy hoàn toàn cô đơn, vô cùng cô đơn..
Chính vào lúc ấy, tôi trông thấy một tia sáng mặt trời thật yếu ớt, xuyên qua một kẽ hở nhỏ của song cửa và dọi chiếu vào phòng giam. Tôi nhìm đăm đăm tia sáng như bị thôi miên. Tia sáng đã vượt qua hằng bao triệu cây số trong không gian để dừng lại nơi một phòng giam nhỏ bé tồi tàn ở tận vùng Trung Đông này. Tia sáng chói lọi nhắc nhở tôi nhớ rằng: Ánh sáng đã chiến thắng bóng tối! Mặc cho bao sỉ nhục tủi hổ mà nhóm Hezbollah ném vào người tôi, tôi hãnh diện cảm thấy mình thuộc về vũ trụ tuyệt đẹp, tuyệt tác này. Tôi nói với những kẻ hành hung tôi: Các anh có thể bẻ gãy, đập nát thân xác tôi. Nhưng các anh không thể nào cướp được linh hồn tôi!
Nhưng nhất là, tia sáng mặt trời yếu ớt nhắc tôi nhớ rằng: THIÊN CHÚA hiện diện nơi giữa lòng cuộc đời mỗi người và phương thế duy nhất để sống trong viên mãn là tôn trọng mầu nhiệm của Ngài.
Các trẻ em chơi ngoài đường, cạnh nơi phòng tôi bị giam giữ. Tiếng nói, tiếng cười, tiếng la hét của chúng vang tới tận tai tôi, khiến tôi nghĩ đến gia đình tôi. Tôi bắt đầu lục lội trí nhớ, sống lại dĩ vãng cuộc đời của 40 năm về trước. Vô thức sống dậy, giúp tôi ngửi thấy hương vị, nghe thấy âm điệu và trông thấy hình ảnh của những ngày thơ ấu, niên thiếu và xuân trẻ. Tôi tưởng tượng ra những cuộc dạo chơi quanh cánh đồng, tay trong tay với mẹ tôi. Hoặc tôi trông thấy mình ngồi trên chiếc xe đạp, thích thú chạy nơi những đường vòng hay khó nhọc đạp lên các đường dốc.. Lạ lùng thay, chân tôi vẫn bị xiềng, khung cửa sổ vẫn bị bịt kín, nhưng nơi thế giới của trí nhớ và trí tưởng tượng, tôi có thể nói, cười và khóc! Thân xác tôi bị giam giữ trói buộc, nhưng đầu óc tôi hoàn toàn được tự do.
Bao nhiêu năm đã trôi qua kể từ biến cố đau thương ấy. Giờ đây kinh nghiệm ngục tù chỉ còn là kỷ niệm, một kỷ niệm không ám ảnh tôi. Trái lại mang đến cho tôi nhiều nghị lực. Đặc biệt tôi nhớ cách riêng đến tia sáng mặt trời yếu ớt đã mang đến cho tôi niềm hy vọng, và một cách nào đó, đã giúp tôi chạm đến biên giới của huyền nhiệm. Trong những tháng ngày bị giam giữ trong u tối, tôi hiểu được rằng: Đau khổ không đè bẹp hay hủy diệt con người. Đau khổ có thể giúp con người biến đổi nỗi cô đơn thành cuộc sáng tạo trong đơn côi..
(”Reader’s Digest SÉLECTION”, Avril/1997, trang 99-103).