Nam tài tử điện ảnh người Mỹ, ông Kirk Douglas, kể lại kinh nghiệm nói lên tâm tình tôn giáo và lòng yêu chuộng nghề nghiệp của ông như sau.
Một ngày năm 1993, tôi được chọn đóng một vai trong phim “Hai con chim dị kỳ”. Phim thuật lại mối tình thân hữu tuyệt vời giữa hai chàng trai đang ở tuổi xuân mơn mởn. Ngay nơi hàng đầu chuyện phim tôi đã say mê nhân vật Frank, chàng trai có nhiều năng khiếu. Vai thứ hai – diễn tả anh chàng hớt tóc người Cuba tính tình e dè nhút nhát – được giao cho tài tử xuất sắc Robert Duvall. Đạo diễn là bà Randa Haines, nổi tiếng với cuốn phim “Những đứa con thinh lặng”. Tôi cảm thấy phấn khởi với vai được chọn và hồ hởi với ý nghĩ đạo diễn là một phụ nữ! Hai chi tiết này gieo vào lòng tôi niềm vui khôn tả! Tôi điện thoại ngay cho nhân viên điều hợp cuộc quay phim. Dĩ nhiên tôi cẩn thận dấu kín niềm vui đang tràn ngập cõi lòng và chỉ nói: “Đúng vai này được dành cho tôi! Anh ta đồng ý nhưng lúng túng nói thêm: “Phải, nhưng .. họ muốn anh dợt thử, trước khi đi đến quyết định.. ”. Tôi linh cảm có điều không lành.
Quả thật, bà đạo diễn Randa Haines đích thân đến nhà gặp tôi. Cuộc gặp gỡ diễn ra thật tốt đẹp. Bà im lặng nghe tôi nói. Tôi thao thao nói về cuộc đời tôi, về những gì nhân vật Frank gợi hứng cho tôi. Tôi muốn gây áp lực trên bà. Tôi muốn bà phải công nhận tài năng của tôi và chấp thuận cho tôi đóng vai anh chàng Frank trong truyện phim. Có một lúc, tôi bỗng đứng phắt dậy và trịnh trọng nói:
– Bà biết không, thân phụ tôi là một nông dân Nga. Cha tôi không bao giờ đặt chân đến trường. Để ngưng hút thuốc, người luôn mang trong mình một điếu thuốc. Khi cơn nghiền nổi lên người rút điếu thuốc ra nhìn chăm chăm điếu thuốc rồi nói: Ai mạnh hơn? Ngươi hay ta? Dĩ nhiên là ta! Nói xong, người lại bỏ điếu thuốc vào túi áo.
Thật là hùng hồn! Tôi thấy đôi môi bà đạo diễn thoáng điểm nụ cười..
Ngày hôm sau, nhân viên điều hợp cuộc quay phim gọi điện thoại cho tôi. Anh ta nói: “Bà đạo diễn rất thích anh, nhưng ..”. Anh ta ấp úng lúng túng ngừng lại. Tôi nóng ruột hỏi tới: “Nhưng cái gì?” Anh ta ngập ngừng cho biết bà Randa muốn xem tôi đóng thử vai Frank trước khi đi đến quyết định chung cục. Mặc dầu đề nghị tỏ ra khinh thường tài nghệ, nhưng vì quá say mê nhân vật Frank, tôi chấp thuận.
Chúng tôi quay thử ròng rã suốt buổi sáng. Tôi mệt đừ nhưng cảm thấy thỏa mãn và lòng tràn trề hy vọng! Tối đó, tôi tha thiết cầu nguyện. Tôi xin Thiên Chúa nhậm lời tôi, cho tôi được hân hạnh đóng vai anh chàng Frank trong cuốn phim “Hai con chim kỳ dị”!
Thời gian lặng lẽ trôi qua ba bốn ngày mà vẫn không có tin tức nào từ phía nhân viên điều hợp. Sau cùng anh điện thoại cho tôi loan báo tin buồn: “Tôi rất lấy làm tiếc, Kirk à! Bà Randa đã quyết định giao vai chàng Frank cho tài tử Richard Harris đóng”.
Tôi cố gắng dấu kín xúc động, nhưng thật ra vô cùng tuyệt vọng. Tôi không ngờ mình bị loại cách cay đắng! Tôi gần như muốn bật khóc! Tuy nhiên, vì quý mến tài nghệ của Richard, tôi viết cho chàng mấy chữ chia vui như sau: “Richard thân mến. Đây là một vai tuyệt vời. Tôi rất ước ao được đóng. Tôi tin rằng bạn sẽ thành công rực rỡ với vai chàng Frank!”
Vì đinh ninh cuốn phim “Hai con chim kỳ dị” sẽ thu hút một số đông khán thính giả, nên tôi cảm thấy xót xa khi không được chọn làm tài tử chính!
Thế nhưng, cuộc đời đôi lúc có những chuyện tréo cẳng ngỗng! Khi cuốn phim được trình chiếu, khán thính giả ồ ạt phản đối vì chuyện phim quá dở. Thành ra, phim chỉ được trình chiếu một thời gian ngắn rồi dẹp luôn!
Tuy nhiên, câu chuyện thất bại trên đây đã dạy tôi một bài học: “Rằng, Thiên Chúa đôi lúc tỏ ra thật khôi hài. Hẳn, khi Ngài nhìn chúng ta chắp tay cầu nguyện, khẩn khoản van xin điều gì đó, khiến Ngài phải bật cười! Hẳn Ngài phải tự nhủ: Làm sao làm cho cái tên khờ kia hiểu được rằng: cuốn phim thật rỗng tuếch, nên chắc chắn sẽ thất bại! Vậy thì, điều tốt hơn cả là nên giả điếc làm ngơ! Rồi, sau đó chàng ta sẽ hiểu!”
Và tôi đã hiểu thật. Tôi vô cùng cảm tạ Thiên Chúa đã không nghe theo lời tôi nài van, để tránh cho tôi một thất bại ê chề! Từ kinh nghiệm trên, tôi có thể quả quyết được một điều: Thiên Chúa luôn luôn đáp trả lời chúng ta nguyện xin. Nhưng đôi lúc, câu trả lời là: KHÔNG!
(“Reader’s Digest Sélection”, Septembre/1998, trang 15-20).