TỰ HỐI VÀ HÒA GIẢI TRONG ĐỜI SỐNG HÔN NHÂN

… Tôi là Francoise Durand, phụ nữ Công Giáo Pháp 43 tuổi. Tôi lập gia đình và có ba con, tuổi từ 18 đến 12. Chồng tôi và tôi thường cãi nhau to tiếng. Chúng tôi bất đồng ý kiến trong vấn đề giáo dục con cái. Chồng tôi chủ trương nghiêm khác, tôi thì chủ trương ngược lại.

Nhân cuộc tĩnh tâm dành cho các gia đình, tôi ghi tên tham dự, nhưng chỉ một mình. Hình ảnh các gia đình khác gồm đủ vợ chồng con cái, khiến tôi cảm thấy vô cùng đau khổ. Tôi khẩn thiết xin mọi người trong nhóm giúp lời cầu nguyện, không phải cho chồng tôi ăn năn trở lại mà cho chính tôi thay đổi cách đối xử với chồng. Lời cầu nguyện cộng đoàn quả thật có tác dụng hữu hiệu. Mấy ngày sau, mắt tinh thần tôi bỗng mở rộng. Tôi thấy rõ lầm lỗi của mình. Tôi hồi tâm thống hối và đi xưng tội. Tôi khóc rất nhiều sau khi xưng tội. Nhưng cũng từ đó, tôi được bình an sâu xa. Tôi cầu nguyện với tâm hồn hoàn toàn yên tĩnh.

Đức Chúa GIÊSU soi sáng cho tôi thấy một lỗi lầm khác. Tôi hành nghề y tá và trong công việc, tôi thường tham dự vào các vụ phá thai. Để trấn an lương tâm, tôi tự nhủ: ‘‘Mình phải tôn trọng quyết định của người khác. Hơn nữa, trào lưu tư tưởng xã hội ngày nay là như vậy, mình đâu có thể hành động khác được! Mình còn trẻ nên phải sẵn sàng thông cảm với giới trẻ chứ!” Thật ra đúng là Satan gieo rắc tư tưởng lầm lạc của nó vào trong lý luận của tôi. Vậy mà tôi đâu có biết có hay! Tôi cứ đinh ninh mình làm công việc hữu ích, một điều thiện đáng khuyến khích! Giờ đây mắt tôi mở rộng. Tôi nhận ra lầm lạc của mình. Tôi trở lại tòa giải tội. Tôi khiêm tốn xưng thú mọi lỗi lầm. Tất cả trở nên sáng sủa và rõ ràng trong tôi. Lương tâm tôi chan hòa bình an. Tâm hồn tôi tràn đầy sức mạnh.

Tôi trở lại gia đình, trở về với nhiệm vụ làm mẹ làm vợ với nhiều can đảm và yêu thương. Tôi tha thiết xin Đức Chúa GIÊSU ở với tôi và giúp tôi chu toàn bổn phận của một tín hữu Công Giáo chân chính.

… Tôi tên Simon Toulat, nam tín hữu Pháp 54 tuổi. Bỗng nhiên tôi bị thất nghiệp. Xưởng tôi làm từ 30 năm qua bị vỡ nợ nên đóng cửa. Tôi cảm thấy choáng váng mất thăng bằng. Tương lai rồi sẽ ra sao? Lấy gì sinh sống đây? Tôi quay cuồng lo âu trong những ý tưởng đen tối.. Dầu vậy, tôi cũng đáp lời mời đến tham dự tuần tĩnh tâm dành cho các gia đình Công Giáo.

Con tim nặng chĩu âu sầu, tôi bắt đầu ngày thứ nhất. Đến ngày thứ hai, trong Thánh Lễ, sau khi rước lễ, tôi cảm thấy sâu xa sự hiện diện thực sự của Đức Chúa GIÊSU trong tôi. Chúa soi sáng cho tôi thấy mặc cảm nằm sâu trong tâm khảm. Mặc cảm đến từ mái tóc có màu kỳ dị của tôi. Nó làm tôi thiếu tự tin và trở nên nhút nhát khi đối diện với người khác. Tôi như nghe tiếng Chúa phán: ‘‘Cha sẽ chữa con khỏi mặc cảm và làm con nên dạn dĩ hơn”. Đến ngày thứ ba, trong buổi rước kiệu Mình Thánh Chúa, Đức Chúa GIÊSU soi sáng cho tôi biết, tôi từng làm cho hiền thê tôi phải đau khổ, chỉ vì tôi không hiểu nàng. Và một sức mạnh thúc giục tôi xin lỗi nàng..

Sau cuộc rước kiệu, tôi đến bên vợ và xin lỗi vì thái độ cứng cỏi, cộc cằn của tôi đã làm nàng đau khổ. Đứa con trai chúng tôi cũng cảm động. Nó đi xưng tội ngay sau đó, vì đã từ lâu nó không giữ đạo giữ nghĩa gì cả.

Sau tuần tĩnh tâm, tâm hồn tôi hoàn toàn đổi mới. Tôi tin chắc THIÊN CHÚA luôn luôn ở với tôi, và giờ đây, tôi trở lại với Ngài. Ngài ban cho tôi niềm an bình và hạnh phúc. Tôi không có lý do gì để sợ hãi. Tôi hoàn toàn tin tưởng nơi Chúa. Chính Ngài sẽ dẫn dắt tôi. Tôi phó thác mọi sự trong tay Ngài.

(”Il est Vivant”, Juin/1987).

Chia sẻ Bài này:

Related posts