Lạy Mẹ Maria ! Con xin Mẹ cho phép con được kể lại một vài biến cố xảy đến trong đời con có bàn tay của Mẹ nâng đỡ, chở che và yêu thương . Trước hết là để tri ân Mẹ, ngợi khen Mẹ, và cũng để mọi người nhận ra được tình thương của Mẹ thật cao cả vô bờ. Từ đó họ cũng chạy đến với Mẹ mỗi khi gặp gian truân nhờ Mẹ ra tay cứu giúp. Vì xưa nay chưa từng thấy có ai đến với Mẹ mà về không bao giờ. ».
Tôi xin viết lại những hàng tâm sự dưới đây như một lời tri ân đối với Mẹ Maria ; Người đã luôn ở bên tôi trong mọi hành trình của cuộc sống. Vì những biến cố vui buồn xảy ra trong đời tôi luôn luôn có bóng dáng và sự che chở của Mẹ.
Khi vừa mới lọt lòng mẹ chưa đầy tháng, thì người mẹ yêu quý của tôi đã vĩnh viễn giã từ cuộc đời. Kể từ đó tôi phải sống cảnh đời mồ côi mẹ. Đến nay tuổi đời đã trên 50 nhưng tôi chưa hề được thưởng nếm sự dịu ngọt của tình mẹ mà người ta vẫn thường ca ngợi.Chắc hẳn các bạn coi tôi là một người thật đáng thương và tội nghiệp. Xét về mặt nhân loại, thì đúng là đáng thương thật đấy. Nhưng không đâu ! Vì tuy người mẹ trần gian của tôi đã từ giã cõi đời, nhưng tôi lại có một tình mẹ cao cả yêu thương vô bờ đó là Mẹ Maria. Mẹ Hằng Cứu Giúp.
Ngay từ thuở bé, khi còn là học sinh nội trú tại một trường Công Giáo ; các Sœur Dòng Đa Minh đã trau dồi cho tôi lòng sùng kính Đức mẹ và Thánh Cả Giuse cách rất sâu xa. Lúc đó, với tâm hồn thơ trẻ, tôi chẳng biết phải cầu nguyện như thế nào. Nhiều lúc thấy mình quá cô đơn và cảm thấy tủi thân, tôi bắt chước lời cầu nguyện của Thánh trẻ Đa Minh Saviô. Một vị Thánh mới 14 tuổi đời thuộc Dòng Đa Minh đã thưa chuyện với Đức Mẹ khi Đa Minh Saviô nghe tin mẹ ruột của Ngài qua đời : « Lạy Mẹ Maria, từ đây con vĩnh viễn không còn người mẹ trần gian nữa. Xin Mẹ hãy là Mẹ của con, nâng đỡ và dìu dắt con mọi ngày trên dương thế này. Cuộc đời con xin trao gửi cho Mẹ». Ý thức mình cũng là đứa bé mồ côi như Đa Minh Saviô, tôi cũng thân thưa với Mẹ Maria : « lạy Mẹ, xin Mẹ hãy đón nhận con là con của Mẹ. Xin cho con được lòng yêu mến Mẹ và cho con ngày sau được rỗi Linh Hồn…Cuộc đời con hoàn toàn phó thác trong tay Mẹ.. » Tôi cầu xin với Mẹ mỗi ngày cũng chỉ với lời cầu xin mà tôi bắt chước của Thánh Đa Minh Saviô mà thôi.Và trong suốt quãng đời thơ ấu, Mẹ đã ra tay cứu giúp tôi rất nhiều lần thoát khỏi biết bao nguy hiểm.
Tôi còn nhớ, ngày còn bé, lúc đó tôi không biết bơi và cho đến bây giờ tôi cũng vẫn không biết bơi. Tôi đã nghe theo mấy đứa bạn rủ đi tắm sông Đồng Nai vào mỗi buổi chiều. Một lần ôm cây chuối để tập bơi một mình, cây chuối trượt ra khỏi người tôi, thế là tôi bị dòng nước cuốn trôi.Miệng thì uống nước sặc sụa. Tôi cố vùng vẫy để thoát hiểm mà cũng không sao ngoi được lên khỏi mặt nước. Cũng chẳng có gì ở chung quanh lúc bấy giờ để tôi bám víu.Tôi chắc trăm phần trăm là cái chết đã gần kề. Tôi bỗng nhớ đến Mẹ Maria. Tôi thầm thĩ kêu lên « Mẹ Maria ơi, xin cứu con » rồi tiếp tục vật lộn với dòng nước. Bỗng nhiên có một người đàn ông vô tình đi ngang qua nhìn thấy và nhảy xuống cứu tôi, đưa tôi vào bờ. Sau khi lên bờ người ấy nói với tôi : « May mà hôm nay tao tự dưng lại đi qua ngõ này. Đang đi tao thấy đau bụng, tính vào mé sông để giải quyết thì gặp mày đang ngấp ngoái dưới sông nên tao nhảy xuống cứu mày đó. Mà kỳ lạ ; cứu mày xong tao cũng hết đau bụng luôn. Nếu không thì hôm nay mày bị đem tế cho Hà Bá rồi cháu ạ ». Ông tên là Nguyễn Bân. Cựu sĩ quan của chế độ cũ Sài Gòn.Tôi rối rít cám ơn ông.Còn tôi, tôi biết chắc là Đức Mẹ dã ra tay cứu giúp tôi.
Nhưng tôi nào đã biết sợ. Cũng vẫn chứng nào tật nấy để theo bạn bè đi tắm sông.Lần khác, không biết bơi mà tôi dám cả gan ôm cây chuối để thằng bạn đẩy tôi qua sông. Ra đến giữa giòng trúng ngay chỗ xoáy. Thế là lại thêm một lần ngụp lặn uống nước giữa giòng. May mà đám bạn cứu vớt kịp thời. Tôi còn chêt đuối thêm hai lần nữa. Nhưng lần nào cũng được cứu thoát vào phút cuối cùng.
Lớn dần theo năm tháng. Niềm tin yêu của tôi dành cho Mẹ cũng lớn theo. Không một chuyện to nhỏ nào mà tôi không đến thân thưa với với Mẹ. Tôi thì cũng chẳng đạo đức thánh thiện gì cho cam. Có thời gian tôi cũng lơ là việc lẫn chuỗi Mân Côi đấy chứ. Tuy vậy tôi vẫn luôn trung thành để cố gắng đọc lấy ba Kinh Kính mừng. Nên mỗi khi gặp khó khăn nguy hiểm là có Mẹ cũng ra tay cứu vớt . Về việc học hành, Mẹ cũng đã soi sáng cho trí tuệ tôi được thông minh, học hành tấn tới. Thi đâu đậu đó, mặc dù có những lúc tôi cũng rất lười ôn bài. Nhưng Mẹ ban cho tôi trí nhớ thật tốt. Chỉ cần nghe ông thầy giảng một lần là tôi nhớ không hề quên. Vì vậy khi ôn bài tôi cũng chỉ cần ôn sơ là nhớ hết.
Sau năm 1975, lúc kinh tế của cả nước đang gặp khó khăn, tôi đi làm lơ xe để kiếm sống qua ngày. Một lần xe đang đổ dốc với tốc độ khá cao. Xe bỗng mất thăng bằng khi gặp một khúc quẹo gắt,tôi đã bị hất văng ra khỏi xe rớt xuống vệ đường. Với tốc độ cao của chiếc xe đang đổ dốc,mọi người nghĩ rằng thế nào tôi cũng bị gẫy chân hoặc bị thuơng tích chứ chẳng chơi. Vậy mà tôi không hề bị thương tích hay gẫy dập chân tay gì cà.. Vì vừa lúc văng ra khỏi xe, tôi thấy như có một sức mạnh vô hình nào đó đỡ lấy tôi. Tôi thấy mình từ từ đặt chân xuống đường cách nhẹ nhàng như người nhảy từ chiếc ghế đẩu xuống đất vậy. Hoàn hồn tôi thầm thĩ : « Con xin cảm tạ Mẹ.
Đến năm 1983, tôi đi vượt biên. Chuyến vượt biên bất thành. Tôi bị công an bắt giam tại Khám Bà Rịa. Lúc đó vợ tôi đang có thai đứa con thứ hai. Biết vậy mà tôi cũng vẫn cứ vượt biên. Vượt biên để tìm một lối sống cho gia đình …Nếu đi thoát thì vợ tôi chắc cũng sẽ vui. Giờ bị ngồi tù, trong khi vợ gần đến ngày sinh nở tôi cảm thấy áy náy lương tâm và lo lắng vô cùng vì biết nhờ ai mà chăm sóc cho hai mẹ con. Tôi cầu nguyện để xin Mẹ giúp tôi tìm cách giải quyết. Và Mẹ đã ra tay khi tôi tâm sự nỗi lo âu của mình cho một anh bạn cùng phòng. Anh là người thuộc giáo xứ Hải Sơn Bà Rịa. Anh cũng can tội vượt biên giống tôi. Nhưng vì ở tù lâu năm nên anh được tin tưởng cho ra ngoài làm những công tác lặt vặt. Anh đã để ý từng đường đi nước bước của cán bộ giám thị trại giam và tìm cách giúp tôi vượt trại. Vào một buổi trưa, khi cả trại đang nghỉ ngơi dưới nắng hè oi bức, tôi được anh bạn dẫn ra ngoài và chính anh làm bệ cho tôi bước lên người anh để nhảy qua hàng rào của trại. Tôi trốn thoát cách an toàn mà không hề ai hay biết. Khoảng 1 giờ sau, toàn trại tập trung để điểm danh trước khi đi lao động buổi chiều người ta mới phát hiện ra tôi trốn trại ( Sau này gặp anh bạn kia ở Hải Sơn, anh có kể lại cho tôi) . Khi được thông báo có người trốn trại, công an tung ra đi lùng kiếm. Nhóm thì chạy xe díp (Deep). Nhóm thì đi hon đa. Tất cả đều nhắm hướng bến xe và các ngõ hẻm lân cận để tìm kiếm. Lúc đó tôi đang ngồi trên một chiếc xích lô đạp. Run lắm. Sợ hãi vô cùng. Nhưng cũng phải cố làm ra vẻ bình tĩnh.Tôi cầu xin Mẹ cứu tôi. Tôi thấy rõ hai chiếc xe công an hú còi inh ỏi chạy qua chiếc xe xích lô của tôi. Một anh công an còn nhoài người ra xe để ra dấu cho các xe dạt vào lề để họ làm nhiệm vụ. Anh công an đó nhìn thấy tôi nhưng Đức mẹ đã che chở tôi nên anh công can đó đã không nhận ra tôi. không hiểu vì sao anh lại không nhận ra tôi. Và tôi đã về đến nhà bằng an, gặp lại vợ và đứa con mới chào đời được hơn tuần lễ. Tôi âm thầm ngước nhìn lên tượng Mẹ dâng lời tri ân tự đáy lòng.
Về đến nhà nào tôi có được yên thân, Lệnh truy nã gửi về địa phương. Công an khu vực truy tìm tôi thật gắt gao. Tôi phải lẩn trốn đi nơi khác để sinh sống. Lúc đó tôi sinh sống bằng nghề đạp xích lô. Giấy tờ tuỳ thân chẳng có. Hộ khẩu cũng không. Tôi mướn một căn nhà nhỏ nằm sát cạnh nhà của anh Trưởng Du Kích Phường. Thời gian đạp xích lô cũng hai năm. Vừa đạp mà vừa sợ bị phát hiện. Biết bao lần đối mặt với công an tôi tưỏng là sẽ có nguy cơ. Nhưng mọi chuyện đều qua đi an toàn.
Thế rồi, một hôm tôi liều mạng về thăm gia đình, không biết ai đã nhìn thấy và đi cấp báo cho công an. Một lúc sau , đang lúc tôi đang bồng đứa con thứ hai thì một nhóm công an và du kích ập vào nhà. Họ chỉ cách tôi khỏang 3 mét. Tôi nghĩ : « Thôi tới số nữa rồi. Lần này là chết chắc ». Vì khoảng cách quá ngắn làm sao tôi có thể thoát thân. Lúc đó tôi lại đang ở trong nhà. Chạy ra cửa thì công an và du kích đứng chặn ngang. Trốn đâu bây giờ..Tôi lại cầu cứu Mẹ : « Mẹ ơi con phó thác cho Mẹ, xin Mẹ cứu con ». Đọc xong lời cầu vắn đó, tôi trao vội thằng con cho đứa em gái tôi rồi chạy ra sau nhà. Ở sau nhà cũng không lối thoát vì có bức tường cao hai mét rưỡi vây quanh. Tôi phóng mình lên bám vào hàng rào kẽm gai, cố sức đu lên và vượt thoát được ra ngoài. Phía sau tôi, có mấy anh du kích đuổi theo. Không hiểu sao khi đến bức tường họ khựng lại không đuổi theo mà quay sang hướng khác là tìm kiếm trong những bụi chuối và những thùng phuy bỏ trống ở sau nhà. Lục lọi một hồi không thấy tất cả ra về. Đức Mẹ đã cứu tôi một bàn thua trông thấy chỉ trong gang tấc. Mẹ làm cho ba anh du kích không thấy tôi trong khi tôi chạy trước mặt các anh với khoảng cách quá ngắn. Và Mẹ cũng cho họ nghĩ là làm sao tôi có thể nhảy qua bức tường cao thế kia chỉ trong tích tắc.Tất cả là do quyền năng của Mẹ. Nếu không tôi đã bị dính trấu ngày hôm đó rồi.
Thoát hiểm xong chừng hơn tháng sau, tôi lại ra đi vượt biên lần thứ hai. Lần này thuận buồm xuôi gió. Các cửa khẩu đóng chốt ngoài biển của công an đều vượt qua cách an toàn vì Ban tổ chức chuyến đi đã tổ chức thật chu đáo. Con thuyền bé nhỏ mong manh vậy mà chứa đựng đến 94 thuyền nhân. Mỗi khi gặp bão phủ ập xuống, con thuyền tưởng như có thể sẽ bị nhận chìm làm mọi người đều hoảng hốt lo sợ. Ra khơi được 4 ngày, trên thuyền ai cũng đều nghĩ rằng đã ra đến hải phận quốc tế. Nào ngờ đến ngày thứ 5 thuyền của chúng tôi lại giáp mặt với Côn Đảo Vũng tàu. Lúc bấy giờ mới vỡ lẽ hoa tiêu của chúng tôi thuộc loại hoa tiêu dzổm không biết một chút gì về cách xử dụng hải bàn và cách vượt biển. Loanh quanh mấy ngày cũng vẫn là Côn Đảo. Trên thuyền lúc này đã bắt đầu bàn tán xôn xao. Có người còn dự tính ném ông hoa tiêu dzổm này xuống biển, cũng may là vợ ông ta mới chết , anh em trên thuyền cũng vừa mới làm lễ thủy táng cho bà ta vào ngày hôm trước, nên cả thuyền cảm thông và tha thứ. Đến hôm nay đã là ngày thứ 7 của cuộc hải trình vượt biển.Lương thực đã cạn. Nhiên liệu đã hết, tất cả đồng ý là quay về dù có bị bắt cũng cam chịu chứ cứ loanh quanh thế này chỉ làm mồi nuôi cá. Thật là trớ trêu. Chính lúc quay mũi trở về lại là lúc quay mũi để ra đi. Đi được hai hôm nữa thì nhiên liệu không còn đến một giọt. Đành phải để cho thuyền lênh đênh muốn trôi dạt về đâu thì tùy. Lúc đó sóng gió lại nổi lên. Con thuyền chao đảo. Từng cơn sóng đập vào mạn thuyền kêu cót két tưởng chiếc thuyền sẽ bị vỡ tung. Ai nấy đều phó linh hồn lần cuối. Lương thực lại cạn sạch. Không nước uống. Không thực phẩm. Tất cả đều nằm chờ chết. Thuyền chúng tôi lần lượt làm lễ thủy táng cho 7 người để tiễn họ về bên kia thế giới. Lúc mới lên thuyền tôi bị say sóng nên nằm chết dí trong phòng máy. Nhưng giờ phút này tôi lại là người nhanh nhẹn, linh hoạt đi động viên tinh thần của cả thuyền. Tôi đi lần lượt từ boong thuyền xuống hầm máy để giúp mọi người cầu nguyện và kêu gọi họ hãy vững tin vào Mẹ Maria. Nhiều người đến giờ phút đó thất vọng não nề không còn biết cầu nguyện ra sao, tôi đã đến bên để cầu nguyện chung với họ. Riêng tôi thì vẫn âm thầm cầu xin với Mẹ « Mẹ ơi, chẳng lẽ ra đến đây rồi Mẹ bỏ chúng con sao ? Thà Mẹ để con chết chứ đừng cho thuyền dạt về Việt Nam, con sợ đi tù lắm Mẹ ơi.. » .
Và từ đó, mỗi lúc bóng đêm bao đại dương bao la, gần 90 người trên con thuyền nhỏ bé mong manh chung lời cầu nguyện thật tha thiết :« Mẹ ở bên hồn con luôn mãi. Dù thuyền con đã buông tay lái ; sóng vỗ tư bề đang thét gào. Nhưng có bóng Mẹ con chẳng nao.» (Đường Đời Vương)
Thuyền chúng tôi cứ thế lênh đênh suốt 9 ngày tiếp theo không một giọt nước để uống, và một miếng gì để ăn lót dạ. Cả con thuyền đều hết lòng trông cậy phó thác. Và Mẹ đã động lòng thương ra tay cứu giúp.
Sự can thiệp đầy quyền năng của Mẹ đến với chúng tôi vào một buổi trưa ngày thứ 17 của cuộc hải trình. Trưa hôm đó, vì quá khát và đói lả nên tôi mệt lử người và ngủ thiếp đi trên khoang thuyền. Trong lúc mơ màng trong giấc ngủ trưa vì kiệt sức. Tôi thấy có một người Đàn Bà mặc áo choàng trắng lướt đi trên biển tiến lại phía con thuyền chúng tôi đang trôi dạt và nói « Tàu vớt đến rồi kìa. » Chỉ có vậy thôi rồi bóng hình người Đàn Bà ấy biến mất. Tôi không còn biết gì nữa và tiếp tục ngủ. Một lúc sau bị đánh thức bởi những tiếng ồn ào nhốn nháo của mọi người trên thuyền. Tôi ngồi dậy xem có chuyện gì. Thật bàng hoàng xúc động, ngay lúc đó tôi đã tin chắc chắn rằng người Đàn Bà mặc chiếc áo choàng trắng trong giấc mơ không ai khác hơn chính là Đức Mẹ. Mẹ đã đến báo tin vui cho các con cái đang tuyệt vọng của Mẹ. Vì kìa, trước mắt tôi con tàu chở dầu khổng lồ của Na Uy , sừng sững như một lâu đài nguy nga giữa biển khơi đang quay mũi tàu để cứu vớt chúng tôi. Mắt tôi bỗng trào lệ và nói « Lạy Mẹ Maria, Con xin cảm tạ Mẹ đã cứu chúng con.Con biết nói sao cho hết sự xúc động này vì Mẹ đã thương đến thuyền của chúng con ».
Tàu Na Uy phát hiện để cứu chúng tôi lúc 3 giờ chiều. Nhưng mãi đến 5 giờ chiều cả thuyền mới lên hết được tàu lớn. Lên đến tàu lớn, nhiều ngưòi vẫn chưa hoàn hồn vì cứ tưởng đang sống trong mơ. Có nhiều người đã khóc vì xúc động khi biết mình đã thoát khỏi lưỡi hái tử thần của 17 ngày lênh đênh. Hôm đó là ngày 23.10.1985.
Khi lên trên tàu lớn, ông thuyền trưởng người Na Uy có cho chúng tôi hay là họ mới rời cảng Philippine, ra đến hải phận thì gặp chúng tôi. Nếu không cứu chúng tôi thì đêm nay chúng tôi sẽ phải đụng với một cơn bão lớn khó mà chống cự được. Nếu có chống cự được thì con thuyền nhỏ bé của chúng tôi cũng sẽ bị dạt ra Biển Đông. Rơi vào vùng đó thì coi như mất tích như biết bao con thuy ền vượt biên đi trước chúng tôi đã bị trôi dạt vào đó, để rồi không còn thấy một ai đến được bến bờ. Vì theo ông ta, đó là vùng chết, không có tàu thuyền nào lai vãng hoặc đi qua lại vùng đó cả. Ôi Quyền năng và tình thương của Mẹ Maria thật cao cả tuyệt vời biết bao. Sau này lên Singapore, nhóm người trong tàu chúng tôi lo về Phụng Vụ và ca đoàn. Chúng tôi cũng tổ chức rước kiệu Đức Mẹ đi chung quanh trại vào đúng ngày 08.12 ngày lễ Mẹ Vô Nhiễm để cảm tạ Mẹ. Theo như Cao Ủy Tỵ Nạn, và Cha Francis người Canada tuyên úy của trại cho biết thì từ ngày thành lập trại vào năm 1976 đến ngày chúng tôi nhập trại, thì chưa hề có rước kiệu và thánh lễ rửa tội cũng như Rước Lễ Lần Đầu nào được tổ chức tại trại tỵ nạn này. Chúng tôi tổ chức những việc đạo đức đó để tri ân Mẹ vì Mẹ đã cứu cả tàu chúng tôi đến bến bờ bằng an.
Đặt chân lên đất Pháp, cuộc sống gặp rất nhiều khó khăn, có những lúc tôi đã sống như một đứa con hoang đàng. Quên mất những gì Mẹ đã yêu thương ra tay chở che cứu giúp. Vậy mà Mẹ vẫn không bỏ tôi. Mỗi khi ốm đau bệnh hoạn, hoặc gặp sự cố gì tôi cũng đều thấy có bàn tay Mẹ chở che nâng đỡ.
Vào năm 1988, lúc đó hoàn cảnh gia đình tôi thật bi đát và thiếu thốn trăm bề. Nhà 6 miệng ăn mà chỉ có mình tôi đi làm. Thời gian đó tôi lại bị căn bệnh phổi hành hạ phải nằm bệnh viện gần tháng trời mới khỏi. Những lúc ở trong bệnh viện, tôi thường vào nhà nguyện của bệnh viện qùy dưới chân Đức mẹ để cầu nguyện và phó thác tất cả cho Mẹ. Xuât viện về đến nhà, tôi nhận được hoá đơn tiền điện của mấy tháng trời chưa thanh toán. Cơ sở điện lực thông báo nếu không thanh toán trong vòng 5 ngày họ sẽ đến cắt điện. Lúc đó con cái còn bé nếu cắt điện gas thì làm sao mà sống. Vợ tôi nói tôi cầm hoá đơn lên xin cơ quan điện lực thông cảm cho chúng tôi được trả làm nhiều lần. Đến đường cùng rồi đành phải vậy chứ sao. Trước khi mang hoá đơn đi xin trả góp, tôi đứng dưới chân Đức Mẹ và nói « Mẹ ơi, xin ra tay cứu con với Mẹ ơi. Con lấy tiền đâu mà trả đây. Mẹ soi sáng cho người ta thông cảm để họ đồng ý cho con được trả góp Mẹ nhé ». Cầu nguyện xong tôi ra đi.Bước vào văn phòng tôi đưa hoá đơn ra và cũng trình bày với người thư ký văn phòng điện lực như vậy. Cô ta cầm hoá đơn, bấm mã số khách hàng của gia đình tôi lên thì cô ta nói : « Cách đây 10 phút có một người đàn bà đã đến, trả cho ông rồi. » tôi hoảng hồn kinh ngạc. Ai là người trả cho tôi ? Vì tôi có cho ai biết là gia đình tôi đang thiếu tiền để đóng tiền điện. Mà có đi trả thì cũng phải mang theo hoá đơn thì người ta mới biết mà thanh toán chứ. Hoá đơn tôi đang cầm trên tay đây. Vậy làm sao người đàn bà đó lại có hoá đơn của tôi ? Bao nhiêu câu hỏi được đặt ra trong đầu nhưng không sao lý giải được. Tôi vội chạy về nhà nói cho vợ tôi biết « Họ nói có một người đàn bà vừa mới đến trả hết tiền cho mình xong. Em có cho ai biết là mình thiếu tiền điện không ? « Vợ tôi trả lời : Không. Và cũng kinh ngạc không kém. Chúng tôi tin chắc rằng Mẹ lại ra tay cứu gia đình chúng tôi lần nữa.
Đến năm 2002, tôi bị căn bệnh sạn thận thật đau đớn kéo dài suốt ca mấy tháng trời. Đi tiểu lúc nào cũng ra máu, lưng thì đau nhói không sao đứng thẳng lên được nhưng vẫn cứ phải đi làm. Một hôm đangkhi làm việc cơn đau dữ dội xảy đến khiến tôi phải nằm lê lết trên nền nhà ở trong sở. Mọi người đều hoảng hốt dìu tôi ra xe và cô thư ký được giao nhiệm vụ chở tôi về nhà. Đau quá tôi chỉ biết rên la không sao nói được. Điện thoại cho bác sĩ cũng phải nhờ đến cô thư ký gọi dùm. Bác sĩ gia đình xác nhận tôi bị sạn thận rất nặng đang trong thời gian điều trị. Vì bác sĩ mới khám cho tôi ngày hôm trước vẫn thấy tôi còn đi tiểu ra máu nên bác sĩ đã gọi xe cấp cứu để đưa tôi vào bệnh viện để chữa trị hoặc giải phẫu. Tôi đau đớn đến cùng cực. Nằm quằn quại trên sàn nhà. Lúc đau qúa tôi nhìn lên bức ảnh Đức Mẹ mà tôi nhặt được ở thùng rác về và nói « Mẹ ơi , con đã đưa Mẹ ra khỏi thùng rác thì bây giờ Mẹ cứu con đi » .
Tôi xin mở ngoặc ở đây để nói về bức ảnh : Cạnh nhà tôi có một bà già. Gia đình dòng họ bà đều theo đạo Hồi. Bà bị nan y hay bệnh gì đó tôi không rõ chỉ biết là gia đình con cháu đã hết lòng chạy chữa mà không khỏi. Có người bày với con cháu của bà là đưa bà đi Lourdes (Lộ Đức) để khấn xin Đức Mẹ. Họ cũng nghe theo và đi Lộ Đức. Sau khi khấn xin họ còn mua một bức ảnh Đức Mẹ mang về để tiếp tục cầu xin. Bệnh của bà có hết hay không thì tôi không rõ. Nhưng tôi thấy bà có vẻ khoẻ khoắn vì thương xuyên thấy bà đi ra ban công đùa giỡn với đứa cháu. Rồi bỗng một hôm tôi thấy người ta khiêng chiếc quan tài từ nhà bà đi ra. Hỏi ra thì mới biết là bà đã qua đời.Sau khi bà qua đời con cháu bà là những người theo Hồi Giáo đã đập vỡ tượng Mẹ và ném vào thùng rác. Tôi gom những mảnh vỡ đó về và ráp lại thành một bức ảnh như cũ đành rằng cũng còn thấy rõ những đường chắp nối. Tôi treo lên và thờ kính. Hôm nay khi cơn đau dữ dội đến với tôi, tôi bỗng nhớ lại và cầu xin Mẹ. Khi xe cấp cứu tới nơi, thấy tôi vật vã đau đớn, họ tính trói tôi vào băng ca để mang đi dễ dàng. Tôi khoát tay nói « Không cần đâu cứ để tôi nằm thế này cũng được » Vợ tôi lúc đó cũng được thông báo nên đã được chef của cantine cho về để theo tôi vào bệnh viện. Trên đường đến bệnh viện, Tôi không ngớt cầu xin Mẹ cứu tôi và cho tôi thoát khỏi cơn bệnh quái ác này. Lúc đó tự nhiên tôi thấy muốn đi tiểu, và như có một luồng điện chạy suốt người tôi dọc theo xương sống. Xe vừa tới bệnh viện, tôi tự động bước xuống băng ca và xin những người đang săn sóc tôi để đi tiểu. Họ ngạc nhiên khi thấy tôi khi nãy đang vật vã đau đớn như họ đã chứng kiến, giờ lại thản nhiên bước đi cách thoải mái như không hề có bệnh gì. Tôi vào toilette đi tiểu và thấy nước tiểu tự nhiên trong như nước lọc không còn ra máu nữa. Tôi bước ra nói với mọi người rằng « Đức mẹ đã cứu tôi ». Tuy tôi đã nói là tôi đã hết đau, các bác sĩ vẫn bắt tôi vào phòng khám để xét nghiệm. Cuộc xét nghiệm kéo dài từ 12 giờ trưa đến 5 giờ chiều mà không tìm ra được một dấu vết bệnh tật nào. Và từ đó đến nay cơn đau đã không hề tái phát và tôi đã được lành từ đó.
Hai năm sau, cơn bệnh khác lại đến với tôi đó là bệnh ung thư gan. Lúc đó da và mắt tôi rất vàng võ. Một hôm đi làm thấy trong người quá mệt. Mệt đến độ tôi không thể bước nổi một bước. Đi xét nghiệm máu thì bác sĩ cho biết tôi có vấn đề về gan. Bác sĩ liền gửi tôi vào bệnh viện để chụp hình và siêu âm. Kết quả cho thấy lá gan bên phải có 2 cục u lớn và kết luận tôi bị ung thư. Bác sĩ bệnh viện yêu cầu tôi phải giải phẫu, nếu cần thì thay gan khác nếu không thì thời gian tôi chỉ sống được vài ba tháng là cùng. Nhưng trước khi giải phẫu ghép gan, tôi phải ký vào tờ cam kết của bệnh viện. Con gái tôi khóc ròng vì nghe tôi nói tôi sẽ chẳng còn sống bao lâu.
Ngày hẹn giải phẫu đã đến. Trong thời gian chờ đến ngày vào bệnh viện, tôi hằng cầu xin với Mẹ là cứu chữa tôi thêm lần nữa và Mẹ đã nhận lời. Tôi trở lại bệnh viện với tâm trạng thật thoải mái vì không còn thây mệt nhọc như những ngày trước đây.Bước vào phòng khám, khi đưa dụng cụ vào để khám nghiệm lần chót thì các bác sĩ ngạc nhiên là hai cục u tự nhiên đã biến mất không để lại dấu vết nào. Trước sự kiện lạ lùng này, bệnh viện bát tôi phải trở lại thêm nhiều lần nữa để họ kiểm nghiệm thật kỹ lưỡng xem có sự nhầm lẫn nào không. Tôi trở lại nhiều lần trong vòng 1 tháng. Kết quả vẫn không có dấu bết bệnh tật nào dù cho hồ sơ bệnh lý trước đây từ việc xét nghiệm máu và siêu âm đều có ghi rõ ràng tôi bị chứng bệnh nan y về gan.
Và còn nhiều lần nữa,lần nào tôi cũng được Mẹ cứu chữa cách nhiệm mầu như bướu trong ruột già và căn bệnh ung thư tuyến tiền liệt.
Trong suốt cuộc đời, mỗi khi tôi cầu xin Mẹ ơn gì, tôi đều đọc Kinh Hãy Nhớ và hát bốn câu sau :
Mẹ nguồn cậy trông, chưa thấy ai xin Mẹ về không
Hỡi Mẹ Thiên Chúa xin hãy lắng nghe con nài van.
Mẹ nguồn an vui, ôi Nữ Trinh là nguồn an vui
Hết tình kêu khấn, con tin chắc Mẹ thương nhận lời. (Nguồn Cậy Trông)
Tất cả đều là Hồng Ân Mẹ đã ban cho con. Con xin hết lòng tri ân Mẹ và nguyện suốt cuộc đời làm tông đồ của Mẹ để cao rao Danh Mẹ và truyền bá lòng sùng kính Mẹ đến với mọi người. Để tất cả cùng quây quần dưới nhan Mẹ ca tụng, ngợi khen và cầu khấn mỗi khi thử thách gian truân đau khô vây bọc cuộc đời, Để Mẹ ra tay nâng đỡ và thi ân giáng phúc cho tất cả các con cái của Mẹ.
Phêrô Nguyễn Văn Quyền