Cảm động việc làm của bác ái yêu thương

“Phúc cho những ai có tinh thần nghèo khó” Có phải câu này Chúa muốn nhắn gởi cho người giầu có để họ biết sống trong công bằng, chia sẻ và yêu thương?. Bởi thật vô phúc cho những người giầu có thay khi mà Chúa gọi họ Ra Đi thật bất ngờ ở cái ngày giờ mà họ không biết …. Thì tiền của họ để lại cho ai xài giùm cho đây?. Khi mà cả đời họ chỉ biết tích góp, cất giữ vào kho lẫm, hà tiện chẳng dám xài và tệ nhất là chẳng đem chia sẻ cho ai.

Phải chi con người chúng ta ai cũng luôn sống rộng rãi chia sẻ cho người thì chúng ta chẳng thấy còn mấy ai mà đứng đường ngửa tay xin tiền …. Bạc cắc, bạc lẻ mà chúng ta cho họ cách bố thí như thế đâu!?. Thật phải khi mà Chúa dậy chúng ta là phải luôn sống trong công bằng trước mặt Thiên Chúa và trước mặt người anh chị em của chúng ta.

Ta thử ngẫm nghĩ xem sao khi ta có của để chất đống chất đầy, để cho bụi bám, thức ăn hằng ngày ê hề trong dư thừa nhưng lại đang tâm để đổ thùng rác? Trong khi bao nhiêu trẻ em sống thiếu thốn miếng ăn bỏ bụng từng bữa một. Thiếu nước trong sạch để uống để tắm, sống lang thang ngoài chợ đời; bữa đói cồn cào, bữa chỉ tạm đủ ở những gì mà chúng lượm được, hà huống gì chúng có đủ chất dinh dưỡng để sống cho được.

Chúng ta cũng thử nghĩ xem cái chữ Công Bằng nó có nghĩa sâu sắc như thế nào?. Có phải công bằng có nghĩa là ai cũng bằng nhau là được đủ no đủ ấm, đủ tình thương cha mẹ, có nơi ăn chốn ở đàng hoàng, quần áo không dơ dáy dính xình lầy, có chỗ tắm rửa giặt dũ, có dép để mang vào chân để chúng không bị phồng hay bị cắt vì những mảnh chai nằm bể la liệt?. Cũng có phải chúng cần được học chữ, học nghề, và cần có công cụ để mà giúp chúng có công ăn việc làm …. Và đó có phải là tiêu chuẩn căn bản sống của một con người cần phải có?.

Không ai là người nghèo mà không thông cảm cho nỗi đau khổ của anh chị em như câu “Lá lành đùm lá lách” hay “Lá rách đùm lá tả tơi” và thật sự thì người nghèo đã làm được những gì trong khả năng của họ để được đùm bọc lẫn nhau. Họ hiểu và thấm lắm khi phải ngủ ngoài trời với cái ướt thấm vào da thịt khi bị sương phủ khắp người. Họ hiểu lắm khi cả gia đình phải tìm chỗ trú mưa khi mà mái lót bằng rơm rạ chúng bị rách thủng những lỗ thật to; và tội nhất là chúng con nít.

Nên có phải cái câu “nghèo thường gặp cái eo” có nghĩa là cái vận nghèo nó cứ bám và theo đuổi người nghèo suốt cả cuộc đời như bài hát “Kiếp nghèo” nổi tiếng của nhạc sĩ Lam Phương tả về cái cảnh nghèo của ông ở cái tuổi 17?. Thì xin được thưa rằng nó chỉ đúng ở phần nào đó thôi mà chúng ta phải đỗ lỗi cho những người giầu có vì họ quá tham lam, quá ích kỷ, quá xấu xa. Vì người giầu tham lam nên mới có những cái nạn cướp đất, cướp nhà, cướp của, cướp luôn cả công sức yếu kém vì không đủ ăn của người nghèo …. Thì Thiên Chúa không nổi cơn thịnh nộ sao đặng?.

Do đó ta có thể kết luận rằng người giầu có thường là căn nguyên gây bao tội ác cho nhân loại. Như trong cuốn chuyện của The God Father ngay ở trang đầu có viết câu “Ở đằng sau những của cải và sự giầu sang là những tội ác ngập đầu” mà đó luôn là sự thật đau lòng ở mọi thời đại làm người, thưa anh chị em!.

Thật cảm kích thay khi chúng tôi có cơ hội đọc được một chuyện thật cảm động trong Vatican hiện nay có một tin vui …. Là có một linh mục lâu năm đang sống trong Vatican mà cuộc sống hằng ngày của ngài trôi qua rất thầm lặng và rất khiêm nhường. Ngài vừa mới được ĐGH Francisco cho lên chức giám mục để lo việc chia sẻ cho người nghèo.

Ngài đã bao năm âm thầm làm việc bác ái mà không ai hay ai biết (chỉ trừ những ai rất thân cận với ngài). Hằng ngày ngài đã lẳng lặng đi gop nhặt hết tất cả những thức ăn còn dư trên bàn của các vị giám mục cho đầy vào bao rồi ngài đi ra khỏi cổng trường mà đem thức ăn dư thừa đó đến cho các em nghèo mà nuôi chúng. Cuộc sống của ngài không khác lắm với những vị thánh đi trước ngài là như Mẹ Thánh Têrêsa Caculta, Thánh Francisco khó nghèo, Thánh Martino da đen, v.v…..

Sao chúng ta giới trẻ còn có đầy năng lực không bắt chước gương làm việc Bác Ái của ngài giám mục này nhỉ, là đi thâu lượm những thức ăn dư thừa trên những bàn ăn của thực khách ở trong tất cả các nhà hàng mà nuôi các em sống bờ sống bụi. Rất khó khăn để tìm ra miếng ăn ở khắp nơi hay từ trong các nhà giầu có?. Chúng ta có tin rằng số thức ăn mà chúng ta thâu nhặt có thể nuôi cầm chừng các em đói khổ ngoài kia hay không? Thưa được lắm đi chứ nhỉ!?.

Vâng, tiền bạc thì chúng ta ai cũng có giới hạn nhưng sao chúng ta không dùng công sức và thời gian không biết làm gì cho có lợi ích, để ra làm những công tác xã hội đầy tình người này?. Rất nhiều khi đồng tiền nó không cho chúng ta giá trị cho bằng là ta bỏ ra công sức mà đi quyên góp, đi ủy lạo, thưa có phải?. Công việc làm đạo đức và bác ái ấy càng cứ làm thì Thiên Chúa càng chúc phúc và ban thêm cho như hũ bột của bà già góa nghèo không bao giờ vơi.

“Công việc bác ái đòi hỏi chúng ta làm những công việc nhỏ thôi nhưng có lòng yêu mến thật to” Câu nói này là của mẹ thánh Têrêsa Caculta đó!. Nếu tất cả mọi người chúng ta ai cũng hiểu được sống sao cho công bằng mà thôi thì công việc làm bác ái hẳn chúng ta chưa có thực hiện theo mức mà Thiên Chúa mong muốn và nếu đúng như thế thì chúng ta còn chần chờ gì nữa???.

Y Tá của Chúa,
Tuyết Mai
(08-30-13)

Chia sẻ Bài này:

Related posts

Leave a Comment