Tôi thiết nghĩ cái bệnh ADHD có rất nhiều người không ai được biết đến thế nên đã có rất nhiều người đã không được trị liệu và biết về căn bệnh này. Bệnh này được cho biết là có nhiều mức độ từ nhẹ cho đến nặng. Nhẹ nhất là không thể chú tâm trong việc học hành, không biết cách học, không kiên nhẫn, không ở yên được một chỗ và là những trẻ được liệt vào thành phần phá phách trong lớp học.
Còn nặng nữa là trong người luôn như có lửa đốt, như kim châm vào người, rất khó chịu khi phải ở trong lớp học lâu nên phải có thuốc uống để giúp cho cơ thể được bình tâm lại. Trong gia đình của chúng tôi Chúa ban cho có hai đứa con có chứng bệnh này mà đứa gái lớn nhất năm nay đã 25 tuổi rồi. Thời gian này là thời gian mà cháu nói là thời kỳ nặng nhất của cháu.
Cháu đang chờ cho bác sĩ gia đình xin phép vì thuốc rất mắc; một tháng thuốc mà giá có đến vài trăm đô-la. Cháu có người quen cho thuốc uống nhưng được khuyên là không nên uống vì liều lượng của mỗi người là mỗi khác. Phản ứng phụ của thuốc này có nguy cơ làm suy thận và hư thận nhưng người có bệnh thì cần phải uống thôi nếu không uống thì người bệnh sẽ không thể làm được việc gì theo ý muốn được.
Để có thể nhận diện được những người có chứng bệnh này thì họ rất thích chơi trò thể thao, bất cứ loại thể thao nào, ngay cả những trò chơi có tính cách rất mạo hiểm vì họ không thể ngồi yên trong nhà được. Sinh lực của họ dồi dào hơn người thường. Mong rằng sự chia sẻ của căn bệnh khó mà biết này có thể giúp cho cha mẹ, thầy cô nơi học đường thấy biết ngay rằng con trẻ cần có được sự để ý cách đặc biệt.
Thấy sao con cái hay học trò chúng thường phá phách, không chịu ngồi yên trong lớp học?. Ở bên Mỹ cho đến ngày hôm nay tại các trường học quý thầy quý cô mới bắt đầu học biết chứng bệnh ADHD này để biết cách dậy học trò nhỏ hay lớn của mình. Học để biết thông cảm cho chúng, giúp chúng học sao cho thích ứng với căn bệnh của chúng từ nhẹ cho đến nặng.
Như khi thi thì cho phép chúng được có nhiều thời giờ hơn, ngồi riêng rẽ một mình để không bị cảm thấy thúc hối. Nếu thấy chúng học trò khó ngồi yên trong lớp thì thầy cô hãy tìm cớ cho phép chúng ra khỏi lớp để sai chúng làm chuyện gì như lên văn phòng copy giấy, đến lớp nọ mượn đồ, v.v… thay vì để chúng ngồi trong lớp chúng sẽ quậy phá. Cho chúng thời gian nhiều hơn là học trò bình thường để nộp bài tập trong lớp cũng như đem về nhà làm. Sự thông cảm của cha mẹ và thầy cô sẽ giúp chúng học trò có bệnh sẽ có kết quả gần như sự mong muốn.
Thưa xin nhắc là những người có chứng bệnh này không phải là họ có bộ não học chậm đâu nhé mà Chúa lại ban cho họ có nhiều tài năng nổi trội hơn cả người bình thường nếu họ có được chữa trị đúng và thuốc men đầy đủ. Khi họ có được đúng thuốc uống thì họ là những học trò xuất sắc, luôn đứng hạng A, là những người rất thành công trong đời vì Thiên Chúa Người rất công bằng vô cùng.
Những người mang chứng bệnh ADHD này thường có tài hùng biện, rất giỏi nói và nhiều người chịu nghe. Xã giao rất là tự nhiên; có rất nhiều người yêu mến từ trẻ đến già. Phải nói những trẻ có bệnh này nếu không ai biết thì tất cả mọi người sẽ nghĩ rằng những trẻ này có đầu óc ngu xuẩn, sẽ không có cơ hội học tiếp và làm cho chúng càng tin rằng chúng ngu thật.
Con gái chúng tôi ở tuổi 25 mới xong được cái bằng Cử Nhân Luật nhưng cháu vẫn không chịu thua, cháu sẽ muốn học tiếp lên vì cháu biết có Chúa sẽ giúp cháu. Còn thằng con trai út của chúng tôi đang nghi rằng cháu cũng có cái bệnh ấy vì cháu học dở lắm suốt cả 4 năm trung học. Cháu nói lý do là vì cháu không chú tâm học, dễ buồn ngủ trong lớp, và chẳng cần học được hay không. Hầu hết tất cả thầy cô giáo phê trong học bạ là cháu không bao giờ nộp bài tập đầy đủ và đang có cơ hội bị điểm F.
Cái bệnh quái ác này chúng tôi cũng mới biết đây thôi, chính là nhờ do các cháu lớn chúng có học qua những khóa học trên đại học nên mới có cơ hội để tìm hiểu chứng bệnh này chứ bệnh này nó không thể hiện trên khuôn mặt hay trên thân thể để biết được. Nhìn các cháu thì rất bình thường không nói rằng xinh gái và điển trai; chúng tôi cứ nghĩ rằng sức học lực của các cháu quá yếu kém nhưng chúng tôi lại không có khả năng cho chúng đi học kèm thêm, đành chịu!.
Cả hai cháu chúng luôn nản học, chúng không có khả năng nghĩ sâu xa về tương lai chúng sẽ làm gì để nuôi miệng chúng nhưng làm cha mẹ già như chúng tôi thì chỉ biết ngày đêm chắp tay nguyện cầu. Luôn tin rằng Thiên Chúa Người đã thương yêu tác tạo ra chúng thì xin Chúa hãy ban cho chúng có được tương lai tốt đẹp. Trở thành người hữu ích, được hằng ngày dùng đủ và có Chúa ở cùng, trong trái tim to lớn luôn muốn giúp người giúp đời. Thiết nghĩ đó cũng là quá đủ vì ngoài Chúa ra đâu là hạnh phúc? Đâu là đường để chúng con bước đi?.
Y Tá của Chúa,
Tuyết Mai
05-27-14