Tuần qua, khi có dịp trò chuyện với một bác sĩ trẻ, “cô bé” là con dâu tương lai của bạn tôi. Trong bữa cơm đầu năm, anh chị xin tôi giúp việc giáo lý cho hai cháu, đứa con trai cuối cùng trong gia đình bây giờ mới chịu lo chuyện trăm năm, dù chàng đã ra trường 7 năm rồi, nhưng vẫn cứ làm cho cha mẹ hồi hộp vì thương và chờ cô bé mãi cho đến hôm nay.
Trong câu chuyện làm quen với hai “cháu bác sĩ”, các bạn hỏi tôi về những hoạt động tôn giáo xã hội, có dịp, tôi nói với hai bạn về chương trình Bảo Vệ Sự Sống mà anh em chúng tôi đã và đang thực hiện. Để trả lời cho câu hỏi về việc giữ con hay bỏ ở các ngôi nhà tạm lánh mà chúng tôi đang quản trị, tôi cho biết hầu hết các trường hợp chúng tôi gặp hơn 10 năm nay các người mẹ đơn thân đều giữ lại con mình, tôi trích dẫn một lời Kinh Thánh “có người mẹ nào quên con bao giờ”, cô bé buột miệng nói: “Trên bàn sinh, nhiều người cứ hỏi con nhờ giúp cho đứa bé”.
Theo kinh nghiệm của chúng tôi, rất nhiều chị em khi bị bỏ rơi, mất việc, không nơi trú ngụ, không có thu nhập, sợ gia đình biết, ở đáy vực thẳm, họ oán hận người tình và ghét lây đứa trẻ, dù được chia sẻ và vì nhiều nguyên do, họ không phá thai nhưng họ không muốn nuôi đứa bé. Nếu họ được tiếp đón trong yêu thương, nếu họ thấy được nhiều người vẫn yêu thương và không bỏ rơi họ, tình cảm mẹ con trỗi dậy, họ sẽ đón nhận đứa trẻ bằng tất cả sự bao dung, can đảm.
Có một lần, một em là sinh viên năm cuối ở một trường đại học, cô đau khổ cùng tột khi bị bỏ rơi, cô đã nghĩ đến tự tử để chấm dứt cuộc đời vì không tìm được ai cứu giúp mình. Chúa quan phòng cho cô gặp chúng tôi, được đón về ở trong một Mái Ấm BVSS mang tên Thánh Giêrađô – vị Thánh DCCT bổn mạng các bà mẹ mang thai, sau một thời gian, cô tâm sự: “Lúc đầu con có ý định sinh rồi thì cho đi, con không muốn nhìn thấy nó, dấu vết của khổ đau. Nhưng về đây một thời gian, con thấy mình được yêu thương, mình không bị bỏ rơi, mọi người thương mình, rồi con nhận ra Chúa thương mình, con tự hỏi vậy thì tại sao con lại bỏ rơi con của con ? Chúa không bỏ con tại sao con lại bỏ con của con ?”
Có phụ nữ nào quên được đứa con thơ của mình,
hay chẳng thương đứa con mình đã mang nặng đẻ đau ?
Cho dù nó có quên đi nữa,
thì Ta, Ta cũng chẳng quên ngươi bao giờ
( Isaia 49, 15 ).
Khi ở chốn lưu đày, dân Thiên Chúa tuyệt vọng, Chúa dùng lời Ngôn Sứ để củng cố lòng dân, củng cố lòng tin vào Chúa, Chúa là Đấng Trung Tín, Chúa hứa và Chúa giữ lời hứa. Dân Thiên Chúa đã trở về cố quốc, xây dựng lại đền thờ, nghĩa là xây dựng lại niềm tin của mình, xây dựng lại lòng tín thác vào Chúa, và có Chúa luôn ở cùng.
Rất nhiều khi chúng ta thất vọng về cuộc sống, bao quanh ta đầy những bất trắc gian nan, đạo đức, luân lý xuống cấp, suy đồi, gian ác hoành hành, bạo lực lên ngôi, lòng thù hận, sự độc ác ngang nhiên bước vào mọi lãnh vực của đời sống, trật tự xã hội đảo lộn. Sứ mạng của người Kitô hữu chúng ta là làm thế nào để Lời của Chúa củng cố lòng tin của con người, thực sự mang lại cho con người niềm hy vọng, sự tín thác. Tân Phúc Âm hóa hôm nay là làm cho người ta nhận ra quyền năng của Chúa, qua Lời của Ngài, có thể và sẽ chữa lành xã hội này.
Chúng ta có tin và dám tin như thế không ?
Có phụ nữ nào quên được đứa con thơ của mình,
hay chẳng thương đứa con mình đã mang nặng đẻ đau ?
Cho dù nó có quên đi nữa,
thì Ta, Ta cũng chẳng quên ngươi bao giờ.
Lm. VĨNH SANG, DCCT, Chúa Nhật 2.3.2014