Tại nơi tôi ở, Chúa nhật lễ Mình Máu Chúa Kitô (năm 2021) là tuần thứ hai – trong đợt bùng phát dịch lần thứ tư của Việt Nam – phải đóng cửa nhà thờ và bị buộc ngưng các sinh hoạt thuộc lãnh vực đức tin.
Ngoài biết bao nhiêu người chết, biết bao nhiêu người phải lao vào mặt trận cứu người mặc cho nguy cơ lây nhiễm tấn công, biết bao nhiêu người khác phải hấp hối hoặc phải điều trị bệnh hết sức tốn kém, cũng như một bộ phận lớn khác bị cách ly, bị xáo trộn cuộc sống, bị thất bát trong sản xuất, trong nuôi trồng và nhiều lãnh vực khác… Còn vô vàn khó khăn, thách đố đã, đang và sẽ tiếp tục diễn ra khắp nơi…
Tất cả như một dấu chỉ rõ rệt mời gọi người tín hữu hãy thống hối, hãy gia tăng đời sống cầu nguyện, và cầu nguyện hết sức tha thiết, cầu nguyện với tất cả niềm tin và lòng cậy trông vào Đấng là Chúa Tể mọi loài và Toàn Năng trên tất cả mọi sự, mọi hoàn cảnh.
Hơn bao giờ hết, chính lúc này, chúng ta nhớ lại hình ảnh và lời cầu nguyện của hoàng hậu Esther trong sách Esther, một phần nhỏ của toàn bộ Thánh Kinh Cựu Ước mà đặt hết lòng tin tưởng, niềm tín thác nơi Thiên Chúa, Đấng giàu lòng xót thương và là Đấng chúng ta quyết tâm trung thành thờ phượng.
Giữa lúc nguy biến kinh hoàng đang như tảng thiên thạch đầy chết chóc, đầy đe dọa ập xuống trên đầu dân tộc mình, hoàng hậu cởi bỏ tất cả những gì là sang trọng nhất, lộng lẫy nhất của bậc mẫu nghi thiên hạ, khoác vào người sự hèn hạ của kẻ tiện dân, để chay tịnh, dâng những hy sinh và cầu nguyện trong nước mắt, xin Chúa cứu thoát dân tộc mình (x. Est 4, 17k-17y).
Hoàng hậu Esther đã thành công trong lời cầu nguyện đầy tin tưởng và sốt sắng. Chúa là Đấng từ tâm lắng nghe lời cầu xin tha thiết của bà. Chúa giơ tay hành động để che chở đoàn dân của Chúa. Họ thoát khỏi bàn tay tàn bạo và nham hiểm của kẻ thù. Họ tiếp tục được sống. Chỉ có kẻ thù của họ phải trả giá bằng cái chết đớn đau, nhục nhằn.
Chúng ta cần xác tín mạnh mẽ và thấu đáo rằng, Chúa làm chủ mọi vận mạng của cả thế giới và của mỗi một người. Nếu Chúa muốn, Chúa có thể khuynh đảo tất cả mọi sự, rồi trả mọi sự lại đúng vị trí mà nó đã từng diễn ra, từng hiện diện.
Ai đó dù tài đến đâu, sắc sảo đến đâu, sẽ không bao giờ thành công, không bao giờ đạt đến đích nếu không có ơn Chúa, không có phúc lành của Chúa…
Thế giới này sẽ trở về hư không nếu không có sự quan phòng điều khiển của Chúa trong từng khoảnh khắc, dẫu chỉ là khoảnh khắc nhỏ như hơi thở của lá phổi, như nhịp đập của trái tim…
Vì thế, giữa hoàn cảnh đầy thách thức cả nhân loại và từng phận người hiện nay, với cái nhìn trong ân sủng ấy, tôi tin Chúa đang dùng ngọn roi thật đau, thật mạnh để giáo dục chúng ta, giáo dục cả loài người, như Chúa đã nhiều lần giáo dục đoàn dân của Chúa trong lịch sử cứu độ và giáo dục cả nhân loại qua biết bao nhiêu đau khổ suốt dọc dài của lịch sử thế giới, lịch sử từng dân tộc và lịch sử của từng cuộc đời mỗi người.
Nhận lãnh sự giáo dục tối cao ấy cũng là nhận lãnh hồng ân, nhận lãnh tình thương. Bởi Thiên Chúa chưa bao giờ ngừng săn sóc thụ tạo, chưa bao giờ mệt mỏi khi trao ban tình yêu và sức sống. “Đến như chính Con Một, Thiên Chúa còn chẳng tiếc, nhưng đã trao nộp vì hết thảy chúng ta” (Rm 8,32), thì Thiên Chúa còn tiếc với chúng ta điều gì!
Chưa bao giờ Thiên Chúa chịu thua lòng tin chúng ta đặt vào trái tim Ngài, mà dừng lại sự xót thương, thậm chí là xót xa. Ngược lại, Thiên Chúa còn ban biết bao nhiêu điều vượt quá sức tưởng nghĩ và đợi chờ của chúng ta.
Có thể ngay lúc phải đối diện cùng thảm cảnh, cùng bi đát, ta chưa nhận ra, hoặc chưa đủ kinh nghiệm của một đức tin mạnh để nhận ra!… Nhưng chắc chắn, nhân loại và từng cá nhân, sau khi trải qua vô vàn sóng gió, vô vàn những nhận chìm của biển cả sợ hãi, đã từng khám phá: vì sao mình sống sót, vì sao mình còn đủ sức, vì sao mình lại đứng vững, vì sao mình có thể chống chọi…
Đã trải qua bao nhiêu tăm tối rồi, ta mới thốt lên bằng những lời xác tín tận hồn: Chỉ có Chúa là núi đá chở che. Chỉ có Chúa là mạch sống tuôn trào. Chỉ có Chúa là biển xót thương không có bờ, không có bãi. Chỉ có Chúa là sự đỡ nâng êm ái. Chỉ có Chúa là nguồn động lực thúc đẩy vươn tới. Chỉ có Chúa là chốn dung thân yên bình. Chỉ có Chúa là năng lực sống khi mọi thứ đã tan nát, rã rời…
Do đó, đứng trước cám cảnh bi đát của cả nhân loại, của quốc gia, của từng gia đình và từng cá nhân hôm nay, chúng ta không nghi nan, không bỏ rơi đời sống thiêng liêng. Ngược lại, mỗi người càng ý thức hơn tội lỗi của mình mà gia tăng việc lành phúc đức, gia tăng đời sống cầu nguyện, gia tăng thực hành mọi cách thức có thể để xác tín hơn trong đức tin, mạnh mẽ hơn trong đức cậy và son sắt hơn trong lòng mến với Thiên Chúa, Đấng mà mọi thụ tạo phải tôn thờ.
Từng người hãy luôn thấm thía mẫu gương đức tin và cầu nguyện của hoàng hậu Esther để càng lúc càng nung nấu trong mình sự quả cảm như Chúa Giêsu dạy: “Can đảm lên! Thầy đã thắng thế gian” (Ga 16,33).
Hãy nhớ: thử thách dù to tát đến đâu, rồi cũng đi qua. Chỉ một mình Thiên Chúa là chủ mọi vận mạng. Bởi chỉ một mình Thiên Chúa muôn đời tồn tại.
Lm JB NGUYỄN MINH HÙNG