CHUYỆN MỖI TUẦN – CHUYỆN “SỐNG VÌ NGƯỜI KHÁC”…

Tiếp tục trao đổi với bạn trẻ về “Ơn Gọi”, chúng ta cùng Đức Thánh Cha tìm hiểu chủ đề “Sống vì người khác”…Người viết lấy lại hình ảnh “Chúa Rửa Chân” cho Nhóm Mười Hai trong Bữa Ăn Cuối trước khi đi vào Cuộc Thương Khó…để minh họa cho chủ đề này…Dĩ nhiên đỉnh điểm của công cuộc Cứu Chuộc là Tử Nạn và Phục Sinh, nhưng việc rửa chân cho từng người…là chuyện Ngài muốn dạy chúng ta biết “phục vụ” lẫn nhau từng ngày cách “cá nhân” để trình bày tinh thần Tin Mừng Chúa giữa nhau trong những gì bình thường và tầm thường nhất của cuộc sống…

+ Một cách rất ngắn gọn, Đức Thánh Cha vào đề : “Cha muốn nói đến Ơn Gọi hiểu theo nghĩa đen”…đấy là “lời mời gọi thi hành sứ vụ phục vụ tha nhân”…và cụ thể hơn nữa là “góp phần xây dựng thiện ích chung với những khả năng chúng ta đã nhận được”… nhằm đáp lại lời mời gọi “tham dự vào công trình tạo dựng” của Chúa [253]… “Phục vụ tha nhân” trong việc “góp phần xây dựng thiện ích chung” và “với những khả năng chúng ta đã nhận được”…Đấy là những điểm nhấn của Ơn Gọi… “Sống vì người khác”…

+ Và Đức Thánh Cha đi ngay vào tâm điểm của vấn đề phục vụ : trở thành một hiến lễ…Ngài nói : “ Đời sống của chúng ta ở trần gian này đạt được tầm vóc của viên mãn khi trở thành một hiến lễ”…Và Ngài nhắc lại :  “ Sứ mệnh của tôi giữa lòng Dân không phải là một phần của đời tôi hay một món trang sức mà tôi có thể gỡ bỏ, cũng không phải là cái gì phụ thêm hay chỉ là một khoảnh khắc trong cuộc đời . Nhưng là điều mà tôi không thể dứt bỏ khỏi mình nếu không muốn tự hủy chính mình…Tôi là một sứ mệnh trên trái đất này , và – vì sứ mệnh ấy – mà tôi có mặt trong đời”…Vì vậy – con người nói chung và người trẻ nói riêng – chúng ta phải hiểu rằng : “mọi hoạt động mục vụ phải hướng đến ơn gọi, mọi hoạt động đào tạo phải hướng đến ơn gọi, và mọi nền linh đạo phải hướng đến ơn gọi” [254]…

+ Đức Thánh Cha cho bạn hiểu rằng : Ơn gọi của bạn không chỉ hệ tại ở những công việc bạn phải làm, mặc dù ơn gọi thể hiện nơi các công việc ấy…Và Ngài quả quyết : “ Ơn gọi là một cái gì hơn thế : đó là một con đường sẽ hướng những nỗ lực  hoạt động của con theo chiều hướng phục vụ”…Vì thế cho nên “trong việc phân định ơn gọi, diều quan trọng là xem coi chúng ta có nhận ra nơi mình những khả năng cần thiết cho công việc phục vụ chuyên biệt ấy trong xã hội hay không” [ 255]…Nghĩa là bạn phải suy nghĩ thật kỹ lưỡng, hiểu rõ “sở trường” của mình, và bàn hỏi với các vị đã từng hướng dẫn bạn…rồi quyết định sử dụng khả năng cho công việc bạn muốn thực hiện nhằm mang lại thiện ich chung cho mọi người…Và bạn luôn luôn phải nhớ rằng : bạn sử dụng cái “sở trường” vốn là ân ban của Thiên Chúa dành riêng cho bạn…để bạn phục vụ – bất chấp cái “sở trường” ấy ra sao và như thế nào…Sáng nay – trong Thánh Lễ đầu tuần / tuần XXVIII/TN/B – vị chủ tế kết luận bài giảng bằng một câu chuyện tưởng tượng nhưng có mục đích nhắc nhở : Một Cố Sở lên trước cửa Thiên Đàng gặp thánh Phêrô đang ngồi với cuốn sổ to…Lò dò đến gần, vị thánh “ôm chìa khóa”  hỏi : Ngài làm được gì khi còn sống dưới trần? – Dạ…con xây một ngôi Thánh Đường nguy nga… – 1 điểm – và gì nữa ?…- Con làm một ngôi trường khá lớn… – 2 điểm…và gì nữa ? – Dạ…dạ…con làm một công viên quanh Thánh Đường với Đài Đức Mẹ, Thánh Giuse…và cả Tượng Đài của Ngài nữa…- 3 điểm…và gì nữa ?…Cố Sở gãi đầu : Phải bao nhiêu điểm Ngài mới mở cửa ạ ? – 1.000 điểm…- Vậy thì…con …đâu …có làm được gì lớn lao nữa đâu…ngoài chuyện đi thăm bà con, giúp đỡ người nghèo, xức dầu người bệnh, chuyện vãn an ủi mấy ông bà cụ…- Đấy, đấy : những chuyện đó là cả 1.000 điểm đấy…Vậy là Cụ được 1003 điểm…

+ Đức Thánh Cha cho rằng những cố gắng để xác định khả năng riêng của mình và công việc mình quyêt định thực hiện với tất cả khả năng ấy nhằm mục đích phục vụ mang lại cho công việc mình làm một giá trị lớn lao, bởi vì những công việc ấy “ không còn chỉ là tất cả những gì chúng ta làm để kiếm tiền, để khỏi ở không hay để làm vui lòng người khác”, nhưng “tất cả những điều ấy làm thành ơn gọi”…Và – qua những công việc ấy – chúng ta “nhận ra lý do vì sao tôi được dựng nên, vì sao tôi đang ở chỗ này, nhận ra đâu là kế hoạch Chúa dành cho đời tôi” , bởi “ Chúa sẽ không chỉ cho tôi thấy mọi nơi chốn, thời gian và chi tiết” …nhưng “tôi sẽ phải khôn ngoan chọn lựa”…Thế nhưng “Chúa sẽ chỉ cho tôi một hướng đi cho đời tôi, vì Chúa là Đấng dựng nên tôi, là thợ gốm nặn ra tôi, và tôi cần lắng nghe Chúa để Ngài nắn đúc và tác tạo”“ Như thế tôi sẽ trở thành điều mà tôi PHẢI LÀ và trung thành với sứ vụ thật của chính tôi” [256]…

+ Và Đức Thánh Cha dặn dò người trẻ : “ Để thực hiện ơn gọi riêng của mình, chúng ta cần phải phát huy, đẩy mạnh, và làm tăng triển tất cả những gì là chính mình… Ngài xác định việc “ phát huy, đẩy mạnh, và làm tăng triển những gì là chính mình” ấy…không phải “ phát minh, là sáng tạo con người mình một cách tự phát từ số không, nhưng là khám phá chính mình trong ánh sáng của Chúa  làm cho đời mình sinh hoa kết quả”…Thánh Giáo Hoàng Phaolô VI đã từng dạy : “Trong kế hoạch của Thiên Chúa, mỗi người đều được kêu gọi phát triển chính mình, vì mọi cuộc sống đều là ơn gọi” (Thông điệp Phát Triển Các Dân Tộc)…Đức Thánh Cha quả quyết với bạn : “Ơn gọi của con hướng dẫn con phát huy điều hay nhất của mình để làm vinh danh Chúa và mưu ích cho tha nhân”…Bạn thấy rồi đấy chứ : Phát huy điều hay nhất của mình…tức là tận dụng tối đa “khả năng” và “sở trường” Chúa ban cho mình để : – thứ nhất là làm vinh danh Chúa; – và thứ hai là mưu ích cho tha nhân… “Vấn đề không chỉ là làm công việc nào đó, nhưng là làm các việc ấy với một ý nghĩavới một định hướng”…Đức Thánh Cha nêu lên lời cảnh báo các bạn trẻ của thánh Albertô Hurtadô : Các bạn trẻ phải hêt sức nghiêm túc trong việc chọn hướng đi…Thánh nhân nói : “Trên một con tàu, nếu người hoa tiêu chểnh mảng, anh sẽ bị sa thải ngay vì đã đùa giỡn với điều rất thánh thiêng. Còn trong đời sống, chúng ta có tỉnh thức về hướng đi của mình không ? Đâu là hướng đi của bạn ? Nếu cần dừng lại để suy nghĩ thêm về điều này, tôi xin mỗi người trong các bạn hãy suy nghĩ hết sức nghiêm túc, vì đi đúng hướng là đã thành công, chệch hướng là thất bại rồi” [257]…Những lời cảnh giác ấy đã được thánh Alberto Hurtado (1901 – 1952) viết trong tập Suy Niệm của Ngài trên chuyến tàu về từ Hoa Kỳ năm 1946…Thánh Alberto Hurtado là một Tu Sĩ Linh Mục Dòng tên – bạn của giới công nhân, thanh niên, sinh viên và trẻ em đường phố…Ngài được Đức Thánh Cha Bênêđictô XVI phong thánh ngày23/10/2005…

+ Đức Thánh Cha nói đến hai vấn đề lớn gắn liền với việc “sống vì người khác” – đấy là tạo lập một gia đình mới và làm việc… Hai vấn đề vẫn làm cho người trẻ bận tâm và hứng thú…Ngài mời gọi người trẻ chúng ta tìm hiểu hai vấn đề này cách đặc biệt [ 258]…

 

Lm Giuse Ngô Mạnh Điệp

Chia sẻ Bài này:

Related posts