Hình như trên đời không ai có lòng tự tin nghĩ rằng mình lành thánh đến độ vỗ ngực cách kiêu ngạo như một pharisêu đứng dõng thẳng lưng trong Nhà Thờ mà kể công với Chúa, hay như người thu thuế đứng ở cuối nhà thờ kia đấm ngực ăn năn, thú tội, và xin Chúa tha tội cho ông; chính họ cả hai đâu có biết ai có cơ hội lên Trời cách chắc chắn đâu, nếu cả hai cùng biết rằng trong một lúc họ đang để tâm để trí nguyện xin những gì cho họ?. Quả cuộc đời trần gian là những gì thật trớ trêu, đảo ngược với cuộc sống ở trên Trời, thưa có phải?. Vì Đường Hướng và Nước Trời của Chúa ngược hẳn với cuộc sống của trần gian.
Để dễ hiểu nhất là Đường Lên Trời thì con người chúng ta phải được nhẹ nhõm thanh thản, gần giống như không khí trong chiếc bong bóng thì ta mới có thể bay lên cho được (lên được tới bao cao thì rớt xuống?). Vậy thưa điều kiện gì để ta được nhẹ nhõm như thế? Thưa là điều mà Chúa muốn cho chúng ta những con cái, những môn đệ theo Chúa phải buông bỏ và từ bỏ tất cả mà theo Chúa như điều kiện sống của các dòng tu.
Đó là tuyên khấn sống trọn với ba lời khấn là Vâng Lời, khiết Tịnh, và sống khó nghèo. Thiết nghĩ giáo dân ai có thể theo được thì quý lắm thay! Vâng cũng giống với hình thức mà Chúa Giêsu ao ước muốn cho các môn đệ của Chúa sống trọn một cuộc đời phục vụ và yêu thương. Là các con hãy Ra Đi (từng cặp một) chớ có mặc 2 áo, chớ có mang theo bao bị, chớ mang theo bạc tiền, và đến nhà nào thì chỉ ở nhà nấy, họ cho ăn gì thì biết ăn nấy vì ai làm việc Nhà Chúa thì sẽ được thưởng công!?.
Cứ dựa trên đường lối mà Chúa Giêsu tuyển chọn các tông đồ của Ngài thì ta sẽ nhìn thấy chung quanh anh chị em của mình và tất cả mọi môn đệ của Chúa, ai đã có sắm sửa hay chuẩn bị cho mình con đường Về Trời cách nhẹ nhõm và Ra Đi trong thanh thản? Thưa không khó để không nhìn ra đâu thưa anh chị em!. Vì những ai bám bên mình những của trần gian thì ta thấy họ nặng nề lắm lắm! Nào xe, nào lap top, phôn loại hiện đại nhất, có người hầu kẻ hạ đi theo cầm dù để che nắng che mưa, và có lỉnh kỉnh bao nhiêu thứ khác chất đống chất đầy mang theo bên mình rất không cần thiết ….
Thưa ai lại không nhớ rất rõ một hình ảnh của 12 tông đồ theo Chúa thuở xưa và vô phúc thay cho những tông đồ giống như ông Giuda bán Chúa. Thường những người thích ôm của vào người thì hầu hết là một Giuda của mọi thời đại. Thưa thế thì môn đệ theo Chúa trên đường đi (ôm theo nhiều thứ) phải khó khăn lắm để lê từng bước chân chậm chạp và luôn ở cuối rốt hết sau cả mọi người thiên hạ.
Cộng ai cũng lê theo một Thánh Giá to và nặng của đời mình, hỏi ai có thể vào Thiên Đàng được mà không chết từ lâu ở dọc đường? Hay đã bị ma quỷ cám dỗ bán mất linh hồn từ lâu rồi vì không chịu đựng nổi sự cực khổ?. Thì hà huống gì Con Đường cho con người sự sống muôn đời có thể phải băng qua những thung lũng hay sa mạc chết …. ??.
Mà thời gian không cố định đó (tùy từng người yếu hay mạnh) đòi hỏi tất cả phải buông bỏ tất cả, tuyệt đối chỉ sống với lòng cậy trông vào Thiên Chúa để được đi đến nơi và về đến chốn trong sự bình an, khi mà sức có hạn của con người cùng thức ăn và nước uống trong bình đã cạn sạch. Thử hỏi ai có can đảm và dũng lực để quyết định cho sự sống còn ấy?.
Tưởng tượng lúc bấy giờ ta sẽ thấy có 2 nhóm người rất rõ rệt là vì họ tham của cải mà họ chịu ở lại để chết với cái của cải của họ. Và một nhóm người biết quý tánh mạng của mình mà đành bỏ lại tất cả để được đến một vùng đất mới là có sữa và mật ong. Tuy dù ta chẳng bao giờ biết đến nơi chốn ấy bao giờ hay không?. Những ai đã một lần chạy di cư vào Nam năm 54? Rồi ai đã một lần chạy di cư trốn chế độ bạo tàn của Cộng Sản năm 74? Hay ai đã chạy di cư cả 2 lần của một đời người? Sẽ hiểu rất rõ sự quyết định Bỏ Lại tất cả là quyết định rất ư là khôn ngoan, thưa có phải?.
Nhưng để tóm gọn thì Thiên Chúa cho ta sự hiểu biết cách đơn giản không có khó để hiểu lắm đâu, vì khó hiểu sao được khi Chúa toàn dùng những dụ ngôn về ruộng nương và về cuộc sống dân dã để dậy dỗ con cái Chúa mà thôi …. là Đường lên Trời đòi hỏi con người luôn sống cậy dựa vào một Thiên Chúa Đấng duy nhất ta phải tôn thờ, hãy buông bỏ tất cả, từ bỏ tất cả những gì thuộc về trần gian, để được như đứa trẻ sống một cuộc đời hồn nhiên và hoàn toàn tin tưởng, phó thác mọi thứ cho cha mẹ của mình.
Chúa muốn vô cùng cho xác thân chúng ta luôn được nhẹ nhõm và sống thoải mái. Chúa chưa bao giờ để con cái người phải bị đói bao giờ vì sao đói được nếu chúng ta ra công sức mà làm việc như người được mời vào làm Vườn Nho cho Chúa hay như nghề sống hèn mọn của thánh cả Giuse và Chúa Giêsu sống về nghề thợ mộc.
Có làm thì mới có lương. Có làm thì mới là người hữu dụng cho chính bản thân mình. Có làm thì gia đình mới có được ấm no hạnh phúc và được Chúa ban cho hằng ngày dùng đủ. Có làm thì mới có dư để mà giúp đỡ cho những người không có vì họ không có khả năng như người bình thường. Và có làm thì mới hiểu sự bất công của những người bị chủ đì và bị đầy đọa, đánh đập cách dã man, v.v…..
Lạy Thiên Chúa hằng yêu thương nhân loại, xin giúp hết thảy chúng con nhận ra đâu là giá trị của bản thân và của linh hồn sống đời của chúng con. Ích chi khi chúng con tích lũy và sống như người gian ác. Ích chi để chúng con có những gì mà chúng con không cần đến. Ích chi để lòng dạ chúng con chỉ tham muốn tích góp của người vào cho đầy lẫm của mình …. Mà mất linh hồn và cuộc sống đời đời trên Thiên Đàng. Amen.
** Xin bấm vào mã số để nghe hay để hát:
http://www.youtube.com/watch?v=lxTduer6YyM
(Chúa Là Ai Con Không Thấy Quen)
——————————————————————
*~* Chúa Là Ai Con Không Thấy Quen *~*
(Thơ và Nhạc của Tuyết Mai 6/13/10)
Lậy Chúa!
Ngày ngày trên bước đường con đi,
Sao con chẳng bao giờ gặp được Chúa?
Chúa là ai? Con chẳng thấy trông quen?
Toàn những con người con không thể làm quen hay thân được.
Bà Chu bên cạnh nhà, ồn ào, từ sáng sớm.
Ông Xã Xệ sát bên, lời qua tiếng lại, chẳng kém gì bà ta.
Mấy đứa con trai bà, thẹo đầy mặt, trông phát ghê sợ.
Mấy đứa con gái ông Xã Xệ, xem cách ăn mặc,
Cũng biết thuộc gái ăn chơi của thời đại,
Luôn có mặt trong những quán bia ôm.
Bà Gô bán bánh mì đầu ngõ,
Đố ai ăn quịt, mà ra về được an toàn.
Còn những đứa bạn gọi là thân nhất,
Cũng tốt với con tùy bữa tuỳ ngày.
Đại khái chẳng ai trong xóm con thấy chơi được,
Hà huống chi con lại muốn kết thân.
Còn ông Sò mang tiếng giầu nhất phố,
Cũng nổi tiếng là keo kiệt.
Bà vợ thì nổi tiếng là ngồi lê đôi mách chẳng ai sánh bằng.
Ăn hàng ghi sổ, từ quán ngoài cửa chợ, cho đến vào chợ trong.
Từ sáng sớm đến hoàng hôn, không cần ăn cơm nhà.
Không chuyện của ai mà bà ta không được biết.
Lậy Chúa,
Thế Chúa là ai con không được rõ?
Có phải anh mù, chị điếc, thằng câm, con thường gặp ở chợ?
Xin ăn từng bữa, kiếm miếng cơm thừa, cũng chẳng có ai cho?
Có phải những con người tanh hôi ghẻ lở?
Ở góc chợ đời, bị bao kẻ khinh ghét đuổi xua?
Có phải những con người lang thang trên hè phố?
Điên điên khùng khùng, vì cuộc đời cay nghiệt,
Chẳng biết đi về đâu?
Có phải những tiếng khóc của trẻ thơ,
Văng vẳng khắp nơi trên đường phố,
Tìm bú mớm từ giòng sữa ấm của mẹ,
Nhưng nó sẽ chẳng bao giờ được cho?
Cùng với tất cả những ai không nhà cửa,
Người thân, bất hạnh, khuyết tật,
Bệnh hoạn, điên loạn, nghèo đói,
Bị mọi người và xã hội ruồng bỏ,
Khinh chê, và bị bỏ quên trên khắp mọi nẻo đường,
Khắp mọi nơi trên tòan thế giới?
Lậy Chúa,
Có phải tất cả, họ là anh chị em của chúng con,
Là hình ảnh của Chúa đó không?
Nếu phải, thì lậy Chúa, con sẽ phải làm sao?
Vâng, thưa lậy Chúa!
Con sẽ cố gắng tìm đến và giúp từng người một con gặp được,
Trên mỗi bước đường của con, bây giờ,
Cho đến hết cuộc đời ngắn ngủi và giới hạn của con. Amen.
*** Để cảm tạ, ngợi khen, và tôn vinh Thiên Chúa là Cha chung của tất cả chúng ta, tôi chân thành mời anh chị em hãy dùng những bài hát của tôi để hát, đem đến tận phương trời xa, để làm Sáng Danh Thiên Chúa.
Y Tá của Chúa,
Tuyết Mai
(08-21-13)