Quả con người chúng ta nhận biết được Thiên Chúa là Đấng muôn đời trọn hảo và rất nhân lành, thì không khỏi mừng vui vì biết rằng sau cuộc đời này không ai sẽ còn phải khổ nữa!. Nhất là đạo Công Giáo dậy chúng ta luôn an ủi nhau, nhắc nhở nhau gắng sống sao để giữ được 2 Giới Răn quan trọng là Kính Chúa và yêu người như yêu chính mình. Bảo đảm trong ngày sau hết của riêng từng người chúng ta sẽ được Chúa giang rộng đôi tay mà chào đón chúng ta về Nhà Cha ta trên Trời, thưa có phải?.
Còn nói về ngày Tận Thế của toàn thể nhân loại con người trên Trái Đất này ư? Đối với tổng số đông đảo con người, cùng sự sắp xếp theo thứ tự của nhịp sống, của sự tuần hoàn của con người, thì theo Ý Chúa không biết đến thời nào và tới phiên ai sẽ được vinh hạnh, diện kiến, chiêm ngắm Thiên Chúa cao cả rất quyền uy trong ngày trọng đại Tận Thế ấy?. Nhưng có phải ai cũng hiểu rất rành rọt là sự sống của từng người chúng ta không ai có thể đảm bảo được là ta sẽ sống được bao lâu để mà chắt bóp, gom góp, tích lũy, đào hầm chôn giấu của cải hiếm quý hay chúng là cái của đáng tội tùy theo sự suy nghĩ riêng của mỗi người.
Nhưng nếu làm con cái Chúa thì biết rằng sự tích lũy ấy nó dần sẽ trở thành vô nghĩa, teng sét, mối mọt gặm nhấm, và rồi không sự gì ta chôn cất giầu mà mãi mãi còn là mãi mãi của riêng mình như câu “vật đổi sao dời” mà quá khứ từng chứng minh khi con người bất chợt ra đi với hai bàn tay trắng. Đó là chứng minh rõ ràng nhất mà không một ai phủ nhận điều đó!. Chỉ có tâm tình sống chân thật trung tín vào Chúa và sống cho tha nhân mới thật sự là đáng quý, mới đổi mọi việc chúng ta làm thành phương tiện thực tiễn nhất giúp cho hết thảy con cái Người lên Trời cách nhẹ nhõm và nhanh chóng.
Trên đời đã có biết bao nhiêu câu chuyện kể lại để dậy người đời những ai tham của là khi chết thì chẳng có thể đem theo gì được cho mình. Chỉ có người bên Lương họ mới tin rằng ở thế giới của bên kia, họ vẫn cần ăn cần uống, dựng vợ gả chồng, và cách sống vẫn không khác với trần gian.
Họ tin rằng nơi họ đến đó là nơi để họ chờ đợi để được gọi đi đầu thai làm cái kiếp khác và cái kiếp luân hồi ấy vẫn được trở lại trần gian để sống tiếp tục, trong một hình thể và hình dạng khác. Có thể họ sẽ được làm người tiếp tục là một người nam hay một người nữ ngược lại với kiếp trước. Có thể họ sẽ là con chó hay con mèo. Con chim hay con cá, hoặc bất cứ có thể là một trong những giống loài Ông Trời tác tạo thành. Vì thế cũng khó cho họ sống cách đạo hạnh hơn và cố gắng hơn vì nghĩ rằng họ còn tiếp tục cuộc sống trên đời này mãi mãi. Và nếu kiếp trước họ thiếu nợ ai thì tin rằng kiếp sau họ sẽ trả được nợ cho kiếp này.
Nhưng đạo Công Giáo chúng ta ai tin vào Thiên Chúa, sống tốt lành ở đời này sẽ được Chúa thưởng ban cho Quê Trời Nơi mà có được sung sướng, hạnh phúc, và cười vui suốt ngày. Không còn sinh, bệnh, lão, tử nữa. Không còn ai tất bật làm lụng vất vả, không buôn cũng không bán, không còn và nhất nhất là không còn …. Nhất là không còn phải chịu đau khổ, bệnh tật, và tật nguyền.
Điều chứng minh thật rõ ràng là ai ai cũng công nhận Mỹ Quốc là một cường quốc, rất giầu mạnh mà một lá phiếu của dân là tiếng nói của riêng họ. Tổng Thống chỉ biết chấp hành những gì mà dân đòi hỏi. Một quốc gia có tự do, công lý, và có bình đẳng cho cả nam lẫn nữ. Ai ai trên thế giới cũng ao ước được một lần bước chân đến mà xem cho biết một đất nước giầu mạnh ấy như thế nào?. Không nơi nào trên thế giới được như dân của nước Mỹ là ngay cả một tội phạm có án tử hình, chờ đến ngày hành quyết mà họ vẫn được nuôi ăn, nuôi ở, bảo hiểm sức khỏe đủ cả, và ngay cả được chọn cái chết cho chính mình. Và Nơi Sướng tột đỉnh và vô cùng mà tôi chỉ có thể nghĩ ra được đó là Nước Trời thưa anh chị em!.
Chắc hẳn ai trong chúng ta cũng có cùng thắc mắc là không biết Chúa chọn cho chúng ta đến ngày ấy, sẽ chết cách nào? Ắt hẳn ai trong chúng ta cũng khao khát được chết cách rất bình yên. Ra Đi trong giấc ngủ an bình, sau khi đã trăn trối cùng con cùng cháu và phân phát của cải, nếu có. Và chắc hẳn nếu chúng ta biết sẽ có ngày Ra Đi ấy thì ắt ai nấy đều biết để chuẩn bị rất chu đáo, thưa có phải??. Đến Nơi mà sẽ mang lại cho Linh Hồn chúng ta sống hạnh phúc muôn đời, thiên thu, và vĩnh cửu trong Nhà Cha rất dấu yêu của chúng ta.
Chắc hẳn trong chúng ta cũng từng tự hỏi ai đang chờ ngóng chúng ta trên Thiên Đàng ấy? Ông bà tổ tiên nội cũng như ngoại, bạn bè thân thiết, thì nhất định rồi. Nhưng nhất là những đứa con mà trần gian cha mẹ chúng đã không thừa nhận và đã bỏ chúng?. Thưa có ngạc nhiên lắm không khi chúng luôn cầu nguyện cho cha mẹ trần gian của chúng, nhưng cha mẹ chúng vẫn dửng dưng coi chúng chẳng bao giờ hiện hữu hay chúng có linh hồn đời đời.
Làm con người phàm, dù nhỏ hay lớn ai cũng có những giấc mơ trong đời muốn biến chúng thành sự thật, nhưng để ước mơ ấy được thành đạt, chúng ta phải lên kế hoạch. Biết tính toán kỹ lưỡng, chuẩn mực, chuẩn bị cho tư tưởng, phải có trách nhiệm, luôn giữ mãi ý chí và rồi thực thi cho được mọi mong ước đó. Trong một tinh thần sống lạc quan, hy vọng, và tích cực không để cho bất cứ sự gì có thể làm ta bị lung lạc hay làm chùn bước đi!. Bài học sống trên thế gian đã thế thì Con Đường Về Trời cũng đơn giản thế thôi!?. Vì trần gian thì con người thường đối xử ác với nhau. Luôn đố kỵ, ganh ghét, thù hằn, và tố cáo nhau. Nhưng Thiên Chúa của chúng ta thì Người luôn mở rộng Trái Tim, giang rộng đôi cánh tay để chào đón chúng ta trong cái ôm ấm áp, và đầy ắp Tình Người. Amen.
Y Tá của Chúa,
Tuyết Mai
(11-16-12)