Các bạn thân mến
Sau khi Đức Giêsu Phục Sinh được cất lên trời trước mặt các môn đệ, họ đã trở về nhà với lòng đầy tràn niềm vui. Vâng lời Thầy, họ ở lại Giêrusalem cho đến lúc nhận được ơn trên bởi trời. Thế nhưng, ngày xưa mọi sinh hoạt đều có Chúa nên giờ thiếu vắng Thầy, các môn đệ cũng cảm thấy bấp bênh và chơ vơ. Trong hoàn cảnh ấy, họ đã tìm đến Đức Mẹ xin lời khuyên. Mẹ đã bảo các ông hãy chuyên cần cầu nguyện như thói quen Mẹ vẫn thường làm trong suốt cuộc đời mình.
Cầu nguyện là thói quen thường hằng của Mẹ nhờ đã luôn ghi nhớ những gì xảy ra với Chúa và suy đi gẫm lại trong lòng. Từ lúc thiên sứ truyền tin, Mẹ đã bắt đầu khởi sự tập hồi kỳ về Chúa ở trong lòng. Mẹ đã gần gũi và đụng chạm Chúa nhiều nhất trong quãng thời gian thơ ấu của Ngài. Những năm Ngài sống đời công khai rao giảng, Mẹ chỉ hiện diện bên Con với lời cầu nguyện và sự lo lắng của từ mẫu. Tất cả những ký ức vui cũng như buồn về Chúa đều được Mẹ ghi khắc vào tận sâu trong tâm khảm mình. Bên cạnh Chúa những giây cuối đời, chẳng thể thiếu vắng sự hiện diện của Đức Mẹ. Bao roi đòn hằn lên nơi thân xác Giêsu cũng để lại những vết thương lòng nơi Mẹ. Con Yêu bị kết án và hành hình như nô lệ, Mẹ cũng trở thành bia miệng cho người đời dèm pha. Mẹ ôm ấp hình hài Con trong tay như một phần thịt xương đớn đau và bầm dập của chính mình. Thanh gươm ngày xưa ông Si-mê-on đã tiên báo đâm nay đã thực sự đâm thấu tâm can Mẹ. Hơn ai hết, Mẹ là người đồng cảm với Chúa sâu xa nhất nên Mẹ luôn biết cách để kết hiệp với Chúa qua cầu nguyện.
Nhờ cầu nguyện nên Mẹ đã sống tinh thần sầu nhưng không thảm, bi nhưng chẳng lụy. Mẹ tin chắc rằng khổ giá và cái chết của Chúa chẳng phải là đích đến và điểm dừng vì đó Ngài đã đến trần gian. Chúa đến để cứu chuộc nhân loại như lời sứ thần truyền tin cho Mẹ thì công cuộc ấy chẳng thể nào đơn giản kết thúc bởi cái chết của Chúa. Mẹ tin chắc Chúa sẽ làm một điều gì đó thật diệu kỳ ngoạn mục như Ngài đã từng hóa nước thành rượu tại tiệc cưới Cana. Đau khổ và thánh giá Chúa đã trải qua, nhưng Mẹ tin Thánh Giá ấy sẽ khơi nguồn sự sống. Chẳng phải Đức Giêsu đã từng tiên báo Ngài sẽ chết nhưng rồi sẽ Phục Sinh, cái chết chẳng làm chi được Ngài nữa, những kẻ giết hại Đức Giêsu rồi sẽ phải hối tiếc. Mẹ tin mạnh vững vàng như thế nên Mẹ cũng động viên các môn đệ phải lạc quan và phấn chấn lên.
Mẹ thích hướng dẫn người khác cầu nguyện vì đó là điều Chúa Phục Sinh mong muốn khi Ngài hiện ra với Mẹ. Mặc dù, cuộc gặp gỡ này đã không được sách sử nào ghi lại nhưng làm sao Chúa Phục Sinh lại không hiện ra với mẹ đẻ của chính mình. Chẳng có ai trên trần gian này đủ xứng đáng để đón nhận tin mừng Phục Sinh giống như Mẹ. Lời đầu tiên Giêsu đã thốt lên khi hiện ra với Mẹ là lời cảm ơn từ sâu thẳm trong tim mình. Mẹ không nghĩ mình sẽ được diễm phúc như bà góa thành Na-im khi được thấy tận mắt, sờ tận tay thân xác Phục Sinh của Con Yêu. Chúa ủy thác cho Mẹ bảo ban và hướng dẫn đám đồ đệ kém tin như Ngài đã từng trối Mẹ cho Gioan. Từ đây, Mẹ sẽ chính thức là mẫu tử của toàn thể nhân loại mà các môn đệ là đại diện. Chính vì lời căn dặn ấy của Chúa nên Mẹ đã thường xuyên cầu nguyện cùng các môn đệ.
Các bạn thân mến
Chẳng biết do nhân duyên nào nhưng người Việt Nam ta lại có lòng sùng kính Mẹ cách đặc biệt. Ngay từ khi còn bé tí, Kinh kính mừng có lẽ là lời kinh đầu tiên ta thuộc lòng. Ở Việt Nam, Đức Mẹ đã hiện ra nhiều lần. Những nơi Mẹ hiện ra luôn tấp nập khách hành hương đến kính viếng. Nghe tin Đức Mẹ hiện ra hay làm phép lạ ở đâu, người người nô nức đua nhau tới đó. Mỗi bữa kinh tối trong gia đình không thể nào thiếu vắng những lời kinh cầu cùng Đức Mẹ.
Mẹ có một vị thế quan trọng trong đời sống đạo của tín hữu. Có khi ta cảm thấy gần gũi và thân thiết với Mẹ hơn cả với Chúa. Không một vị thánh nào lại chẳng yêu mến Đức Mẹ. Ai muốn nên thánh cũng phải chạy đến nài xin để học đòi những nhân đức của Mẹ. Qua tà áo choàng xinh xắn của Mẹ, Chúa đã tuôn đổ biết bao ơn lành cho nhân gian. Nhiều phép lạ đã được Chúa nhậm lời chỉ vì đã nài xin qua trung gian của Đức Mẹ. Ít ai đã xin khấn cùng Đức Mẹ phải ra về tay không. Đứng trước tình cảnh khốn quẫn của đoàn con nơi dương gian, tấm lòng từ mẫu không thể không ra tay làm phúc.
Môn đệ Gioan đã vâng lời Chúa mà rước Mẹ về nhà mình. Ông rước Mẹ về chẳng phải để chăm sóc Mẹ cho bằng được chính Mẹ bảo ban và hướng dẫn. Hãy noi gương Gioan để rước Mẹ vào đời mình. Mẹ sẽ chăm sóc cho ta để chu toàn sứ mạng mà Chúa đã ủy thác. Chưa có ai thực lòng yêu mến Mẹ mà phải sa hỏa ngục. Chẳng ai có Mẹ trong lòng mà lại không sống đạo đức. Ta hãy phó thác toàn thân mình cho Mẹ, để qua Mẹ và nhờ Mẹ, Người sẽ dẫn ta đến với Chúa.
Jos. Nguyễn Huy Mai