Mở Kinh Thánh để tìm Lời Chúa dạy, giúp bản thân suy niệm và cầu nguyện trong giờ khắc chấm dứt năm cũ. Lòng nghe Chúa nói:
– “Người phàm nào cũng đều là cỏ, mọi vẻ đẹp của nó như hoa đồng nội. Cỏ héo, hoa tàn khi Thần Khí Đức Chúa thổi qua” (Is 40, 6-7).
– “Thân phận con người là phải chết một lần, rồi sau đó chịu phán xét” (Dt 9, 27).
– “Anh em không biết cuộc đời mình ngày mai sẽ ra sao. Thật vậy, anh em chỉ là hơi nước xuất hiện trong giây lát, rồi lại tan biến đi” (Gc 4, 14).
Lời Chúa soi rọi giúp ta tin rằng, dẫu kiếp người có mỏng manh, thì vận mạng của nó đời đời tồn tại nơi Thiên Chúa.
Rồi nhìn lại chính mình…
Một năm trôi qua đời ta lại chất thêm tuổi. Sẽ già hơn, sẽ yếu hơn, vết hằn trên vầng tráng sẽ rõ nét và những dấu chân chim trên khóe mắt sẽ đậm sâu.
Kề sát tuổi ngũ tuần, ta biết mình không còn trẻ nữa. Ta càng cảm nhận sự già nua đang tấn công mỗi khi trái gió, trở trời. Bởi đã từng có lúc chồn chân mỏi gối, xương khớp nhức đau, thân xác nặng trĩu, bước chân chậm chạp, giọng nói khàng đục, tai ù và cổ họng rát buốt…
Ta biết rõ quỹ thời gian cho hành trình dương gian đời mình đang dần ngắn lại. Ta biết rõ, đời người như hành trình của người leo núi. Ta đã lên tới đỉnh ở tuổi đôi mươi. Bây giờ dần xuống bên kia sườn núi.
Đêm Giao thừa ngồi nhìn lại mình trong tiết trời se se lạnh, nghe cơn gió nhè nhẹ phe phẩy qua bờ vai, lại càng thấy đời mình sao bé con, sao ngắn ngủi.
Lòng đong không thể đầy một chút hương của cánh hoa cuối năm vừa rơi bên song, đủ thấy trước, hình ảnh một ngày sẽ rời xa tất cả, một ngày mà mọi thứ vẫn cứ nguyên vẹn, chỉ có xác thân là tàn phai… Khác gì cánh hoa vừa rơi, bỏ lại sau lưng nó mùa xuân lạc lỏng, đơn côi…
Với tất cả nỗi bâng khuân trong đêm cuối cùng của năm, bạn đừng vội kết luận tôi là kẻ bi quan. Tôi chỉ muốn nhận ra từ sự vội vả của thời gian là sự bất tất, sự nhẹ trôi của kiếp người.
Đó là sự thật chứ không phải bi quan. Cần phải nhìn và nhìn rõ sự thật về đời mình, để tìm cho mình lẽ sống, niềm vui sống và hạnh phúc sống. Kẻ chạy trốn hay né tránh sự thật về sự ngắn ngủi của đời người mới là kẻ bi quan. Bởi chính sự chạy trốn và né tránh đã cho thấy tất cả sự sợ hãi. Sợ đến nỗi không dám đối diện với nó, không dám nhắc đến nó…
Dù bi hay lạc quan, dù can đảm đối diện hay tìm trốn chạy về cái thật của sự ngắn ngủi đời mình, ta vẫn chết, vẫn sẽ có ngày mọi cách hiện diện hữu hình của ta sẽ chấm dứt nơi trần thế…
Sự thật không bao giờ có thể chối bỏ ấy, đã từng được tiên tri Isaia thưa cùng Chúa: “Lạy Chúa, con như người thợ dệt, đang mải dệt đời mình, bỗng nhiên bị tay Chúa cắt đứt ngay hàng chỉ” (38, 12).
Vậy lẽ sống, niềm vui và hạnh phúc sống mà ta cần tìm đến để có thể tự tưởng thưởng cho mình một lối sống tích cực, một lối sống dồi dào, một tình yêu sống mảnh liệt, một lý tưởng sống cao đẹp, đó là luôn tìm gắn bó với Chúa, dù có phải chết vẫn một lòng nghiêm minh tuân giữ luật Chúa, và luôn hòa nhã, đáng yêu, luôn tạo tình thân nghĩa thiết với anh em, rộng lượng, bao dung, bác ái với mọi người không trừ ai…
Can đảm nhìn nhận sự thật để có trách nhiệm với sự sống của chính mình hôm nay, để luôn hướng về sự sống đích thực mai sau, mà từng thời khắc trôi qua, đều không bỏ lở, nhưng luôn đào tạo mình thành người hữu dụng, biết vươn lên sự thánh thiện, biết tỉnh thức và sẵn sàng chờ đợi ngày kết thúc đời mình, biết tiến về chốn mà Chúa Giêsu đã chuẩn bị cho mình.
Sống như thế không hề là điều bi quan, nhưng là sống có ý nghĩa, là tạo ra ý nghĩa và chiều sâu cho đời mình. Hay nói cách đơn giản theo ngôn ngữ thời đại, đó là sống có “chất”. Sống bằng một lối sống đáng sống…
Bâng khuân trong tiết trời cuối năm, giữa lúc mọi người đang hối hả, đang tất bật vì cuộc mưu sinh, nhất là vì mọi trang trải, sắm sửa cho Tết, ta lại nghĩ về đời mình. Tưởng mình không giống ai. Nhưng không, ta lại thấy mình làm đúng. Ta thấy những suy tư này có thể giúp ai đó cùng ta nhận diện lại cuộc đời, nếu họ có chút thành ý.
Ta ước mọi người sống chậm lại một chút, giản đơn đi một chút trong cái bề bộn mà họ bị cuốn vào. Ta ước mọi người biết đi tìm lẽ sống trước khi tìm sự bồi đắp cho sự sống thân xác. Ta ước mọi người biết tìm Thiên Chúa làm chủ và là gia nghiệp duy nhất của đời mình. Ta ước… Ước nhiều lắm…
Giờ phút Giao thừa, dừng chân nhìn lại đời mình… Trời ơi!… Mới đó mà đã non ngũ tuần… Thèm lắm cái ngày xưa vô ưu, vô lo, vô suy nghĩ. Thèm lắm cái ngày xưa như mơ, như huyền thoại. Thèm lắm cái ngày xưa, thứ ngày xưa sao mà thắm đến vậy, thắm tận từng làn da, thớ thịt…
Thời gian nào rồi cũng trôi xa. Càng tiến đi với thời gian, sự sống trong ta càng ngắn dần. Rồi một ngày, chắc chắn ta sẽ dừng lại, dẫu thời gian mải miết trôi.
Ta đón nhận nó. Ta yêu từng giây phút của đời mình. Vì thế, ta quyết sống cho thật là sống, để nếu phải dừng lại, thì dù có chết, sẽ xứng đáng lãnh nhận cái giờ chết ấy, không còn gì hối tiếc, không còn gì vấn vương…
Thời khắc Giao thừa, nghĩ về cái chết như thế, ta thấy mình không bi quan, nhưng biết đó là điều cần thiết để càng ngày càng sống cho thật là sống…
Xin mọi cảnh vật, xin mùa xuân, xin những thiện chí của những người tốt lành hãy cùng ta cầu nguyện bắng chính lời cầu nguyện của vua Đavit xưa: “Lạy Chúa, ngày đời của chúng con trên mặt đất như bóng câu cửa sổ, không để lại dấu vết” (Sb 29, 15).
Xin chúc mùa xuân mãi tươi. Xin chúc đời người mãi đẹp. Xin chúc niềm vui ngày Tết mãi đầy đặn.
Lm. JB NGUYỄN MINH HÙNG