Lâu ngày anh em mới có dịp gặp nhau hàn huyên tâm sự. Đang miên man kể về công việc, Anh chợt nhớ ra câu chuyện vừa xảy ra và Anh kể luôn. Câu chuyện mà Anh kể câu chuyện nóng hổi Anh vừa gặp hôm qua. Không chỉ là gặp nhưng Anh cũng là người dính dự trong câu chuyện mà Anh muốn kể.
Chuyện là có một em sinh viên nghèo mắc bệnh tim nhờ Anh trợ giúp để kiểm tra về tim mạch. Biết là ngày thứ Hai thường bận rộn nên Anh nói với bên kia điện thoại rằng đi khám sao cũng giúp được nhưng tránh ngày thứ Hai vì thứ Hai đầu tuần bận lắm. Lát sau, bên kia báo lại là bệnh nhân chỉ được nghỉ học ngày thứ Hai thôi và không dám phiền Anh để bệnh nhân tự đi. Anh nghe xong áy náy làm sao đó và Anh vẫn hẹn đển giúp cho bệnh nhân khám vào sáng thứ Hai.
Sáng thứ Hai đầu tuần, quả thật là công việc ngổn ngang tứ phía nhưng vì hẹn giúp nên Anh tranh thủ giúp. Anh kể lại là tối Chúa Nhật chỉ hẹn nhau qua điện thoại, sáng thứ Hai mới biết được cô bé hẹn trong điện thoại là người đưa đi chứ cô bé bệnh nhân là bé khác. Khi gặp, Anh nhận ra cô bé hẹn là cô bé bị tật nguyền ở chân, cô bé di chuyển một cách khó khăn chứ không như bao người bình thường khác.
Anh kể lại là khi nghe hẹn phải giúp vào sáng thứ Hai thì cũng hơi khó chịu một chút nhưng khi thấy cô bé đưa cô bé đi khám tim lại là cô bé tật nguyền nên sự khó chịu cũng qua đi. Thay vì khó chịu thì Anh cảm thấy vui vì làm được điều gì đó giúp cho người bệnh.
Vừa kể xong câu chuyện, điện thoại của Anh đổ chuông và Anh chào đi công việc vì có hẹn.
Anh dắt xe quay đi nhưng câu chuyện mà Anh kể còn ở lại.
Câu chuyện còn ở lại đó là hình ảnh của cô bé tật đưa cô bé nguyền đi khám bệnh. Như Anh chia sẻ, ban đầu Anh cũng ngại giúp vì là ngày đầu tuần nhưng khi tiếp xúc Anh cảm thấy vui vì Anh chia sẻ một chút gì đó cho bệnh nhân nghèo vùng đảo xa.
Quả thật hình ảnh của cô bé có tật ở chân thương cô bé mang chứng bệnh ở tim thật đẹp. Hình ảnh quá đẹp giữa chợ đời, giữa cuộc sống bon chen và đặc biệt ở cuộc sống mà người nghèo, người tật nguyền bị bỏ rơi, bị kỳ thị.
Nhìn người, nghĩ đến ta ! Cô bé có tật đã không quản ngại sự di chuyển thật khó khăn của mình để dìu bước một cô bé bệnh tim đi khám bệnh. Còn tôi, tôi may mắn hơn nhiều người, tôi may mắn hơn cô bé dị tật ở chân, tôi may mắn hơn cô bé bị bệnh tim kia nhưng liệu rằng tôi có mở lòng ra để chia sẻ hay tôi cứ mãi khư khư ôm vào.
Đến tối, giờ kinh được cất lên, một cha đứng cạnh tôi ghé tai nói nhỏ : “Nhìn hủ cốt kia mà chẳng muốn đọc kinh nữa ! Phận người là như thế ! Mới hôm nao đó còn sống, còn đầy những vinh hoa phú quý của cuộc đời nay chỉ nằm trong cái hủ !”. Nghe cha nói tôi mỉnh cười và ngẫm nghĩ : “Phận người sớm muộn gì cũng chỉ có thế thôi ! Cũng chỉ ở trong cái hủ con con bé bé đó thôi chứ có mang theo được gì sau khi chết”
Trước đó, buổi sáng khi đưa tiễn người cha thân yêu vừa qua đời tại trung tâm hỏa táng Bình Hưng Hòa đã để lại trong tôi nhiều suy nghĩ. Cách riêng, sáng nay khi đưa tiển một đoàn xe tang dài nối đuôi nhau chờ đến lượt xe mình chuyển quan tài người quá cố đi thiêu. Không hiểu lý do nào đó mà sao sáng nay đông quá để rồi dường như trung tâm hỏa táng Bình Hưng Hòa như quá tải. Nhìn dòng người ngược xuôi sụt xùi sau khi tiễn đưa người thân của mình về với cát bụi.
Hình ảnh cô bé tật nguyền giúp bạn khám bệnh, hình ảnh của đoàn xe tang như muốn nói với tôi rằng hãy làm điều gì đó khi còn sống, khi còn thở và khi có thể được kẻo lỡ qua đi rồi ta không làm được gì nữa. Nhất là khi ta may mắn hơn người khác, ta được lành lặn, đầy đủ hơn người khác.
Nói như thế, nghĩ như thế nhưng trong thực tế vẫn là sự giằng co của kiếp người. Trong suy nghĩ, ta cũng muốn cho đi nhưng trong thực tế ta cứ muốn khư khư giữ chặt lấy những gì ta đang có. Thế nhưng thực tế hơn là khi ta nằm xuống ta chẳng còn gì và chẳng có gì để mang theo cả. Có chăng là thân phận mỏng dòn yếu đuối mong manh của phận người và nắm tro tàn còn lại.
Những dịp ra nghĩa trang, những dịp đến trung tâm hỏa táng, những dịp nhìn người này người kia biết sẻ chia trong hoàn cảnh khó khăn của họ cũng là những dịp nhắc nhớ về lối sống của ta. Hãy yêu thương, hãy chia sẻ cho người khác khi có dịp kẻo lỡ qua rồi ta muốn chia cũng không thể nào chia được.
Ta không bị tật, ta không bị nguyền, ta may mắn hơn nhiều người khác nhưng ta cứ khư khư giữ lấy và khép lòng lại thì quả thật : thật là chán cho lòng người của ta !
Lm. Anmai, CSsR