Biết tìm đâu ra một cuộc sống hoàn hảo trên thế giới này? Ngày ngày, trên các mặt báo, diễn đàn, góc tâm sự, ta vẫn thấy nhan nhản những câu chuyện của nhân tình thế thái. Cuộc sống này vốn dĩ đã phức tạp, lịch sử của mỗi con người lại càng làm cho nó phức tạp hơn. Cuộc sống gia đình, lý tưởng mà nói, phải là tổ ấm, là bến bờ hạnh phúc, nhưng đâu đó vẫn còn biết bao góc khuất, mang đến bất hạnh cho người ta. Đàn bà có nỗi khổ của đàn bà, đàn ông có khốn khó của đàn ông, ai cũng có vấn đề của riêng mình, ai cũng có những bận tâm riêng, ai cũng có những khó khăn vây bủa. Phải làm sao để cuộc sống của mình được tốt đẹp hơn?
Đàn ông thường được cho là trụ cột của gia đình. Đã là đàn ông thì phải trở thành chỗ dựa cho tất cả mọi người. Tạo Hoá dường như đã đặt trên vai đàn ông một gánh nặng nhất cho tất cả các gánh là gánh trách nhiệm. Người đàn ông nào không thể chăm cho miếng cơm manh áo cho vợ và cho con là một người đàn ông hèn, kém cỏi, chẳng đáng mặt. Ý thức được như thế, các cánh mày râu phải vất vả làm việc, hy sinh nhiều thứ. Đàn bà có chuyện gì thì ngồi khóc, nhưng đàn ông thì đâu thể như thế được. Đàn bà có tâm sự thì dễ dàng tỏ bày, còn đàn ông đâu thể bạ ai cũng nói, chuyện gì cũng kể lể. Là trụ cột của gia đình cũng có nghĩa là người phải gánh chịu những phong ba bão táp, là người chịu thiệt đầu tiên, hứng lấy đầu tiên những gì xảy đến cho gia đình. Có những nỗi lo sâu kín đâu dễ gì tỏ bày, những tâm sự ngổn ngang chỉ biết thổ lộ ra qua làn khói thuốc.
Thế nhưng, lại có nhiều người phụ nữ cho rằng đó là bổn phận của đàn ông nên chẳng có gì phải thông cảm. Họ chỉ muốn được chồng nâng niu, tặng hoa, tặng quà, dẫn đi shopping, mua nhiều quần áo mỹ phẩm đẹp. Không được thoả mãn thì giận hờn, trách móc, so sánh chồng mình với người này người kia. Có nhiều phụ nữ còn không biết điều, nhẫn tâm phản bội chồng mình, lợi dụng tình cảm và niềm tin của chồng, để đi tìm khoái lạc cho bản thân. Dường như người ta chỉ thích đòi hỏi, mà lại thiếu sự cảm thông chia sẻ. Dường như người ta chỉ thấy mình thiệt thòi, mà chẳng bao giờ nhìn thấy giá trị của những gì mình đang có!
Phụ nữ sinh ra vốn dĩ đã chịu nhiều thiệt thòi. Thân phận mỏng manh, yếu đuối. Các định luật tự nhiên cũng chẳng phân biệt đối xử giữa đàn ông và đàn bà. Khi té xuống đất, chẳng phải vì là đàn bà nên sẽ bớt đau hơn, bớt trầy xước hơn. Nếu người phụ nữ nào lấy được một tấm chồng tốt thì quả là may mắn vô cùng, nhưng họ lại còn phải sống sao cho vừa lòng bố mẹ chồng, chị gái em gái chồng. Nếu chẳng may sai lầm một chút, họ sẽ phải chịu khổ cả đời. Biết bao nhiêu nền nếp gia phong và đòi hỏi đè nặng trên phụ nữ. Đàn ông có xấu một chút cũng chẳng sao, nhưng phụ nữ thì phải đẹp, xấu thì chẳng ai muốn nhìn. Đàn ông có cẩu thả một chút thì không sao, nhưng phụ nữ thì phải ngăn nắp, gọn gàng, sạch sẽ. Đàn ông biết nấu ăn thì sẽ được khen hết lời, còn với phụ nữ thì đó là điều đương nhiên thôi. Đàn ông được nhiều người quan tâm thì được gọi là đào hoa, còn phụ nữ mà có nhiều mối quan hệ thì dễ bị đánh giá là lẳng lơ. Ít có người đàn ông nào phải chuẩn bị để làm rễ, còn người phụ nữ thì phải học thật nhiều để có thể làm dâu. Ai đã đặt ra những quy luật này để bắt người đàn bà phải chịu? Chẳng ai biết cả, chỉ biết rằng, khi ta sinh ra, nó đã là như thế rồi.
Vậy mà cũng có nhiều cánh đàn ông lại ỷ mình có sức mà bắt nạt phái nữ. Họ cho rằng mình có tiền thì cũng có quyền sai khiến phụ nữ theo ý mình. Họ cho rằng người phụ nữ kia lấy mình là phúc cho cô ấy, chứ không phải ngược lại. Họ chỉ xem phụ nữ như là công cụ để phục vụ mình, thoả mãn nhu cầu của mình. Có nhiều người đàn ông cho rằng những thành công mà mình đang có là do tài năng của mình. Họ chẳng đoái hoài gì đến những hy sinh âm thầm của người vợ ở nhà. Không có người giặt giũ, nấu nướng, chợ búa, chăm lo con cái và bố mẹ già, liệu họ có thể có thời gian mà vươn đến nấc cao của danh vọng không? Thái độ vô ơn làm cho người ta khép lòng lại. Một ngày nào đó, khi đã mất đi những gì mình đang thụ hưởng, người ta mới nhận ra rằng, cái mình đang có mà lâu nay mình cứ cho rằng là tự nhiên, hoá ra lại là một món quà quý giá vô cùng.
Cuộc sống vốn dĩ đã có đủ những khó khăn rồi. Tại sao con người lại cứ phải chất chồng thêm cho nó những gánh nặng nề khác? Giá như đừng có xung khắc giữa mẹ chồng và nàng dâu nữa thì người đàn ông sẽ yên tâm hơn biết bao khi xông pha giữa xã hội để mưu cầu hạnh phúc cho gia đình. Giá như người đàn ông đừng đi tìm thú vui ở ngoài kia, nhưng biết cảm thông hơn với người vợ ở nhà thì gia đình sẽ ấm êm biết mấy. Nếu người phụ nữ đừng quá cầu toàn, đừng quá đòi hỏi, nhưng biết luôn là hậu phương vững chắc cho người đàn ông thì làm sao mái ấm nhỏ có thể bị lung lay được.
Ai cũng có những khó khăn của riêng mình, nhưng nếu người ta biết mở lòng ra với nhau, thành thật với nhau, trong sáng với nhau, thì cuộc sống lứa đôi sẽ thoải mái hơn nhiều. Đừng bao giờ đổ lỗi cho hoàn cảnh, cho những yếu đuối của mình khi sa vào hết cạm bẫy này đến cạm bẫy khác của xã hội. Đừng bao giờ bào chữa cho mình bằng câu “đàn ông nào chẳng…”, “phụ nữ nào chẳng…” Tạo Hoá luôn ban cho con người những gì cần thiết để tìm đến hạnh phúc, nhưng nếu bạn không biết trân trọng, gìn giữ và làm nó thăng hoa, thì đừng trách sao hạnh phúc không mỉm cười với mình. Hãy thử một lần nhìn vào khuôn mặt người bạn đời, nhìn vào đôi mắt người ấy với tất cả sự nâng niu, bạn sẽ thấy rằng có được người ấy trong cuộc đời là niềm an vui không sao diễn tả nổi. Hãy hạ mình xuống một tí mà nâng niu giữ lấy, kẻo mất đi rồi thì hối tiếc cả đời.
Pr. Lê Hoàng Nam, SJ
http://dongten.net