Bản thân tôi đang đối mặt với một tình cảnh vượt quá khả năng giải quyết của mình. Một mình giữa sự thinh lặng của đêm tối, tôi không ngừng suy nghĩ và cố tìm giải pháp. Tôi cầu nguyện lời nguyện thật tha thiết xin Chúa giúp đỡ.
Tôi nằm yên trên giường, chờ đợi câu trả lời. Nhưng tiếng của Chúa dường như cũng yên lặng như mọi thứ xung quanh tôi. Tôi biết Chúa không điếc. Tôi cũng biết Chúa đánh giá cao sự kiên nhẫn và muốn dạy chúng ta biết kiên nhẫn. Nhưng sự kiên nhẫn của tôi lúc này đây đã cạn kiệt. Ngài ở đâu trong khoảnh khắc tôi cần Ngài nhất? Tôi đã kêu xin Ngài. Tôi nhớ Lời Ngài hứa sẽ đáp trả trước khi chúng ta xin. Vậy lúc này đây, lời đáp trả của Ngài đang ở đâu? Tôi đã rất yên lặng, giữ thinh lặng rất nhiều – không nói lời nào, không gây ra tiếng động nào, thậm chí không hề cử động. Còn điều gì tôi chưa làm?
Khi tôi vừa mới định ngồi dậy để uống một cốc nước, một giọng nói rất nhỏ nhẹ bên tai tôi: “Con có chắc rằng mình tuyệt đối thinh lặng và thanh thản?”
“Dĩ nhiên rồi” – tôi đáp lại trong tâm trí mình. “Con đang nằm đây, hoàn toàn yên tĩnh, thinh lặng suốt nửa tiếng qua, hoàn toàn không nghe thấy gì. Sự im lặng khiến con phát điên lên.”
“Cơ thể của con có thể hoàn toàn thinh lặng, không động tĩnh”, Chúa trả lời, “nhưng còn tâm trí và tâm hồn con thì thế nào? Hãy quan sát chúng thật kỹ.”
Khi tôi làm theo lời Ngài bảo, tôi nhận ra nhanh chóng và rõ ràng lý do tại sao tôi mệt mỏi, mặc dầu tôi thinh lặng, yên tĩnh, không động đậy – nhưng chỉ là bên ngoài. Bên trong, tôi đang tự giết mình với những lo lắng nơi tâm trí, cố tìm ra những câu trả lời mình cần.
Cuối cùng, tôi phải hãm tâm trí mình lại, dần dần chậm lại, cho đến khi tôi dừng lại hẳn. Tôi không biết làm thế nào tâm trí của tôi có thể chạy nhanh điên cuồng như thế. Tôi cảm thấy tốt hơn khi tâm trí thinh lặng.
Tôi nằm đó, tận hưởng sự bình an tôi đang cảm nhận khi tâm hồn và tâm trí tôi bắt đầu thư giãn. Ở trong tâm trạng mới, tôi cũng bắt đầu cảm nhận sự yên tĩnh – từng phút một.
Cuối cùng, tôi đã nhận được những câu trả lời mình tìm kiếm, những câu trả lời không được tìm thấy trước khi tôi biết được “sự thinh lặng và tin tưởng” thực sự chính là sự thinh lặng và tin tưởng nơi tâm hồn và tâm trí chứ không phải chỉ ở nơi thể xác. Tôi hiểu ra ý nghĩa thực sự của câu nói: “Tin tưởng chính là bức tranh của sự nghỉ ngơi tuyệt đối, bình an và thinh lặng nơi tâm trí, tâm hồn và tinh thần. Thân xác có thể phải tiếp tục làm việc, nhưng thái độ và tinh thần hoàn toàn yên lặng”. Tôi có thể hiểu được tại sao có những lúc tôi có thể nghe rõ tiếng Chúa dù vẫn đang làm việc. Đó chính là trạng thái thinh lặng, bình tĩnh, bình an nơi tâm trí.
Tôi là người đầu óc luôn hoạt động, luôn lên kế hoạch, phân tích, suy nghĩ và suy ngẫm. Và đồng thời tôi cũng lo lắng và sợ hãi. Trải nghiệm tôi vừa chia sẻ là điều lặp đi lặp lại nhiều lần trong cuộc sống của tôi, khi Thiên Chúa không ngừng nhắc nhở tôi ý nghĩa thực sự của sự yên tĩnh và thinh lặng là gì – đó chính là sự yên tĩnh và thinh lặng nơi tâm hồn và tinh thần.
Cần có “sự chăm chú học tập” để thật sự thông thạo về sự thinh lặng này. Qua sự thinh lặng này, những tranh đấu sẽ chiến thắng, những nhu cầu được ban và những câu trả lời được tìm thấy. Quan trọng hơn hết, mối quan hệ giữa chúng ta với Chúa Giêsu được bền chắc hơn, và mối liên kết với Ngài được rõ ràng hơn.
An Nhiên