Bao mùa Giáng Sinh vẫn một mối tình…

Mỗi năm khi mùa Giáng sinh đến, có lẽ lòng mỗi người đều tưng bừng một niềm vui khôn tả, vì Thiên Chúa làm người mang lại cho chúng ta một niềm vui vĩnh cửu. Không khí giáng sinh lúc nào cũng vậy, tưng bừng và náo nhiệt. Người ta hân hoan chào đón Chúa Hài nhi vì biết rằng Thiên Chúa đến để chia sẻ kiếp người với chúng ta. Giờ đây thì tôi đã hiểu vì sao Thiên Chúa lại chọn sinh ra cách nghèo khó nhất. Vì Ngài là Thiên Chúa của người nghèo, Ngài đến là để chia sẻ kiếp người với chúng ta và là để dạy chúng ta cách sống để trở thành người giàu có ngày sau.

Bài học Nhập thể là bài học vô tận, nơi đó Chúa Giêsu đã từng ngày sống và chỉ dạy cho chúng ta biết điều nên làm, nên sống, nên chọn lựa. Cho dù là cách nào đi chăng nữa thì cũng chỉ là Ngài yêu thương chúng ta vô tận mà thôi.

Có Thiên Chúa yêu thương mình đến như vậy, đúng ra chúng ta phải thật vui và thật hạnh phúc. Vì Thiên Chúa làm người chia sẻ kiếp sống với chúng ta, vì có Thiên Chúa ở với chúng ta, vì có Thiên Chúa đến với chúng ta. Có Thiên Chúa đến với mình, ở với mình là điều hạnh phúc nhất.

Nếu như bạn cảm thấy thật hạnh phúc khi có được ai đó đến với mình thì bạn lại càng nên hạnh phúc hơn vì chính Thiên Chúa đã đến trong cuộc đời bạn. Người đời có thể đến và có thể rời đi bất cứ lý do gì họ muốn nhưng Thiên Chúa, Ngài chẳng bao giờ rời đi cả. Ngài đến và chỉ đến cho con người hạnh phúc, không bao giờ Ngài khiến cho bất kỳ một thọ tạo nào đau khổ.

Đau khổ của con người là tội lỗi họ chứ không phải là ý muốn của Thiên Chúa, thế nhưng, từ trong đau khổ Ngài ban bình an và hạnh phúc cho muôn người: “Vinh danh Thiên Chúa trên trời, bình an dưới thế cho loài người Chúa thương.” (Lc 2,14)

Mỗi một mùa giáng sinh, tôi đều mang một tâm trạng khác nhau. Có mùa thì vui, có mùa thì buồn, có mùa thì đau khổ, có mùa thì sung sướng, âu cũng là cảm xúc của trái tim, nhưng mỗi mùa Noel qua, cho tôi một trải nghiệm sống, tôi biết sống trưởng thành hơn, dù đau khổ, dù thất bại, dù buồn dù vui không quan trọng, quan trọng là tôi ý thức mỗi ngày Thiên Chúa yêu thương và chờ đợi tôi.

Lạy Chúa, bao mùa giáng sinh vẫn một mối tình… Đó là tình yêu con dành cho Chúa, cho những người con yêu thương và cho những người con chưa yêu thương. Có lẽ con già mất rồi để không còn biết buồn khi bị bỏ rơi, khi bị hất hủi, khi bị ghen tỵ… Có lẽ trái tim con già cỗi mất rồi để có thể đối diện với cuộc sống bằng một tâm thế bình tĩnh nhất. Con cũng chỉ mong ước vậy, mong ước trái tim mình đủ lớn, đủ can đảm, đủ quảng đại để học cách sống trong thinh lặng. Cho dẫu là một thinh lặng buồn cũng không quan trọng, quan trọng là con cảm nhận được thứ bình an mà Thiên Chúa ban cho con. Đó là thứ bình an kỳ diệu nhất, nó rất buồn nhưng rất quyến rũ, rất lãng mạn và rất thiết tha…

Cảm ơn Ngài đã đến với con và không bao giờ rời đi…

M. Hoàng Thị Thùy Trang.

Chia sẻ Bài này:

Related posts