Câu chuyện xảy ra đêm 23-12-1990, tại Elkins, miền Đông Virginia, Hoa Kỳ. Đôi vợ chồng trẻ Melinda và Steve Eichelberger cùng với đứa con gái đầu lòng Brittany, 3 tuổi, vui hưởng những ngày nghỉ Giáng Sinh nơi khu vực dành cho người cắm trại.
Tối hôm đó, bên ngoài trời mưa tuyết thật lạnh, khiến bên trong, căn nhà được sưởi nóng, trở thành thật ấm cúng. Melinda sung sướng trổ tài làm những chiếc bánh giáng sinh, nức mùi thơm ngon. Sau khi chồng và con đã thưởng thức bánh, bà tiếp tục làm bánh cho đến nửa đêm thì thu dọn, rồi đi ngủ. Steve đã ngủ trước, kể cả Brittany nữa. Cây thông Giáng Sinh lấp lánh những bóng đèn nhỏ, chiếu sáng trong một góc phòng.
Bà Melinda âu yếm nhìn con đang ngủ say. Bà nhủ thầm:
– “Con bé nằm ngủ trông thật dễ thương như thiên thần!” Bà đắp thêm chăn cho con rồi cúi xuống hôn nhẹ trên trán con, trước khi vào giường ngủ.
Sáng hôm sau, 24-12, mãi đến 9 giờ 30 phút, bà Melinda mới giật mình thức giấc. Cảm giác đầu tiên là cảm giác êm đềm thoải mái. Còn gì hạnh phúc hơn được nghỉ ngơi, gia đình sum họp trong những ngày nghỉ lễ Giáng Sinh, một lễ trọng đại và linh thiêng! Tuy nhiên, ngay sau đó, bà Melinda hơi giật mình, vì căn nhà sao vắng vẻ lạ thường. Bà cất tiếng gọi con:
-“Brittany! Brittany!”. Nhưng im lặng vẫn hoàn toàn im lặng.
Hốt hoảng, bà tức tốc tìm kiếm con. Không thấy con, bà liền đánh thức chồng và cả hai cùng chạy ra ngoài. Tuyết rơi phủ đầy chung quanh. Cách căn lều không xa, bé Brittany nằm bất động trong tuyết. Khuôn mặt cô bé trắng nhợt. Toàn thân bé lạnh ngắt và cứng đơ. Ông Steve cúi xuống bồng con đem vào nhà. Ông gọi điện thoại đến trạm cấp cứu gần đó nhất.
Chiếc xe cứu thương đến và chở ngay Brittany đi. Nhiệt độ trong người bé Brittany lúc đó xuống còn 23,3 độ C. Nhìn diện mạo bên ngoài thì bé đã chết, ít nhất từ 40 phút qua. Tuy nhiên, vẫn không chút thất vọng, vị bác sĩ trực điều động ngay cuộc cứu cấp. Ông dùng đủ mọi phương thức để sưởi ấm lại thân xác giá lạnh của bé.
Sau hơn hai tiếng đồng hồ cứu cấp khẩn trương, nhiệt độ trong người bé chỉ tăng lên 26,7 độ C. Toàn nhóm bác sĩ và y tá trực hôm đó, gần như thất vọng, muốn bỏ rơi cuộc chạy đua với tử thần. Tuy nhiên, không hiểu vì lý do gì, không một ai thốt lên lời nào cả. Có lẽ vì lòng thương xót đối với đôi vợ chồng trẻ, đang sầu não chờ đợi nơi phòng bên cạnh chăng? Hay có lẽ chỉ vì một lý do thật giản dị:
– hôm nay là ngày vọng lễ Giáng Sinh?
Vào khoảng 14 giờ 15 phút chiều 24-12, các bác sĩ và y tá đã thành công trong việc làm cho quả tim bé bắt đầu đập. Mọi người gia tăng niềm hy vọng. Một y tá có mặt thì thầm cầu nguyện:
– “Lạy Chúa, chúng con đã làm tất cả những gì người ta dạy chúng con phải làm. Giờ đây, mạng sống bé Brittany nằm trong tay Chúa”.
Sau đó, vị bác sĩ trưởng quyết định gửi bé đến nhà thương Nhi Đồng nổi tiếng ở Pittsburgh, nằm trong bang Ohio.
Trên chiếc xe cứu thương chở đến phi trường, hai nữ y tá tháp tùng bé Brittany, bắt đầu nói chuyện với nhau. Cô Lora nói:
-“Brittany là cô bé rất dễ thương. Chắc chắn Ông Già Noel sẽ đến thăm bé!”
Bé nằm im, tỏ dấu đang lắng nghe. Thấy thế, Brenda, cô y tá thứ hai nói thêm:
-“Mà có chắc Ông Già Noel sẽ đến thăm bé Brittany không?”
Lần này người ta thấy như cô bé gật đầu:
“Thưa có!”.
Niềm hy vọng chen lẫn niềm vui dâng trào, khiến cả hai y tá cùng cất tiếng hát những bài Thánh Ca Giáng Sinh quen thuộc.
Tại nhà thương Nhi Đồng Pittsburgh, thân xác cứng lạnh của bé Brittany âm ấm trở lại, nhưng nhiệt độ trong người vẫn còn quá thấp. Khi màn đêm buông xuống, vọng lễ Giáng Giáng Sinh, hai vợ chồng trẻ Melinda và Steve cũng bắt đầu cuộc canh thức, im lặng cầu nguyện bên đứa con gái đầu lòng yêu dấu. Nước mắt chảy dài, bà Melinda đau đớn chiêm ngắm gương mặt bé Brittany, thật đẹp nhưng cũng thật bất động!.
Ngày hôm sau, 25-12, đúng lễ Giáng Sinh, bé Brittany từ từ hồi tỉnh. Đến chiều cô bé bật khóc rồi cất tiếng gọi mẹ. Bà Melinda vui mừng cúi xuống ôm chầm lấy con và hôn liên tục, nước mắt ràn rụa. Vị bác sĩ và các y tá có mặt trong phòng cũng vui mừng và cảm động không kém.
Đâu còn gì ý nghĩa hơn ngày lễ Giáng Sinh năm đó. Một lễ Giáng Sinh mà mọi người không được cử hành và phải sống trong lo âu căng thẳng, bị dằng co giữa hy vọng và thất vọng, không ngờ đã được kết thúc trong niềm vui khôn tả. Đó là món quà sự sống quý hiếm được trao ban trở lại cho một bé gái 3 tuổi!.
Nhân mùa Giáng Sinh trở về, khi nhắc lại câu chuyện xảy ra, bà Melinda hết lòng cảm tạ Thiên Chúa. Bà nói:
– “Chúng tôi cứ tưởng rằng bé Brittany sẽ không bao giờ tỉnh lại. Vậy mà bé đã hồi sinh cách lạ lùng. Đây là món quà Giáng Sinh đẹp nhất và quý báu nhất cuộc đời tôi. Tôi không bao giờ quên ơn trọng đại Chúa ban cho gia đình tôi vào lễ Giáng Sinh năm đó”.
(”Reader’s Digest Sélection”, Décembre/1993, trang 51-56).
Soeur Jean Berchmans Minh Nguyệt