MÓN QUÀ MÙA ĐÔNG: NHỮNG CÂY MÃI XANH

Mùa đông đang đến, và những chú chim đã bay xa về phía nam, nơi không khí ấm áp và chúng có thể tìm thấy quả mọng để ăn. Một chú chim nhỏ bị gãy cánh và không thể bay cùng những chú khác. Chú chim nhỏ đơn độc trong thế giới giá lạnh của băng giá và tuyết. Khu rừng trông ấm áp, và nó cố gắng hết sức để đến gần những cái cây, để cầu xin sự giúp đỡ.

Đầu tiên, nó đến một cây bạch dương. Nó nói, “Bạch dương xinh đẹp ơi, cánh của tôi bị gãy, và bạn bè tôi đã bay đi. Tôi có thể sống giữa những cành cây của bạn cho đến khi họ quay trở lại với tôi không?”

Cây bạch dương kéo những chiếc lá xanh tươi của mình xa khỏi chú chim rồi trả lời: “Không được đâu, thực sự là vậy. Chúng tôi là người của khu rừng lớn, chúng tôi có những chú chim của riêng mình để giúp đỡ. Tôi không thể làm gì cho bạn.”

Chú chim nhỏ tự nhủ, “Cây bạch dương không khỏe lắm và có lẽ không thể dễ dàng giữ nổi mình.”

“Mình sẽ hỏi cây sồi.” Thế là chú chim nói: “Sồi lớn ơi, bạn khỏe quá, bạn sẽ không để tôi sống trên cành của bạn cho đến khi bạn bè tôi trở về vào mùa xuân sao?”

Cây sồi kêu lên. “Vào mùa xuân ư! Còn lâu lắm. Làm sao tôi biết bạn có thể làm gì trong suốt thời gian đó? Chim chóc luôn tìm kiếm thứ gì đó để ăn, và bạn thậm chí có thể ăn hết một số quả sồi của tôi.”

Con chim nghĩ có thể cây liễu sẽ tử tế với mình, nên nói: “Liễu hiền lành ơi, cánh của tôi bị gãy, và tôi không thể bay về phía nam với những con chim khác. Tôi có thể sống trên cành của bạn cho đến mùa xuân không?”

Lúc đó, cây liễu trông không còn hiền lành, nó đứng thẳng dậy một cách kiêu kì và nói: “Thật vậy, tôi không biết bạn, và chúng tôi, những cây liễu, không bao giờ nói chuyện với những người mà chúng tôi không biết. Rất có thể có những cái cây ở đâu đó sẽ tiếp nhận những con chim lạ. Hãy tránh xa tôi ngay lập tức.”

Con chim nhỏ tội nghiệp không biết phải làm gì. Cánh của nó vẫn chưa khỏe, nhưng nó bắt đầu bay đi nhanh chừng nào có thể. Trước khi chú chim bay xa, một giọng nói vang lên.

“Chim nhỏ ơi, bạn đang đi đâu vậy?”

Chú chim buồn bã trả lời: “Tôi thật không biết. Tôi rất lạnh.”

Cây vân sam thân thiện nói: “Vậy thì hãy đến đây.” Đó là giọng của cây vân sam.

“Bạn sẽ sống trên cành ấm nhất của tôi suốt mùa đông nếu bạn muốn.”

Chú chim nhỏ háo hức hỏi: “Bạn thực sự sẽ để tôi sống trên cành của bạn chứ?”

Cây vân sam tốt bụng trả lời: “Thật vậy, tôi sẽ để bạn sống trên cành của tôi. Nếu bạn bè của bạn đã bay đi, thì đã đến lúc những cái cây giúp bạn. Đây là cành của tôi, lá của tôi dày và mềm nhất.”

Một cây thông thân thiện gần đó nói: “Cành của tôi không dày lắm, nhưng tôi to và khỏe, và tôi có thể ngăn Gió Bấc không thổi vào bạn và vào cây vân sam.”

Một cây bách xù nhỏ nói: “Tôi cũng có thể giúp bạn. Tôi có thể cho bạn quả mọng suốt mùa đông, và mọi loài chim đều biết rằng quả bách xù rất ngon.”

Vì vậy, cây vân sam đã cho chú chim nhỏ cô đơn một ngôi nhà; cây thông giữ cho Gió Bấc lạnh lẽo tránh xa chú chim nhỏ; và cây bách xù đã cho chú chim nhỏ những quả mọng để ăn.

Những cây khác nhìn vào và cùng nhau nói chuyện một cách khôn lỏi.

Cây bạch dương nói: “Tôi sẽ không để những con chim lạ trên cành của tôi.”

Cây sồi nói: “Tôi sẽ không cho bất cứ ai quả của mình.”

Cây liễu nói: “Tôi không bao giờ giao du với người lạ.”

Và cả ba cây thu hẹp cành lá của chúng lại, gần sát vào thân cây của chúng.

Sáng hôm sau, tất cả những chiếc lá xanh sáng bóng của ba cây đó nằm trên mặt đất. Một cơn Gió Bấc lạnh lẽo đã thổi đến vào đêm qua, và mọi chiếc lá cơn Gió Bấc chạm vào đều rụng khỏi cành cây.

Gió Bấc hỏi một cách bỡn cợt: “Tôi có thể chạm vào mọi chiếc lá trong rừng không?”

Vua băng giá nói: “Không được. Những cây đã tử tế với chú chim nhỏ bị gãy cánh có thể giữ lại lá của chúng.”

Đó là lý do tại sao lá của cây vân sam, cây thông và cây bách xù vẫn mãi xanh.

Thánh vịnh 92 viết:

“Người công chính vươn lên tựa cây dừa tươi tốt,

lớn mạnh như hương bá Li băng

được trồng nơi nhà Chúa,

mơn mởn giữa khuôn viên đền thánh Chúa ta;

già cỗi rồi, vẫn sinh hoa kết quả,

tràn đầy nhựa sống, cành lá xanh rờn”

(Tv 92: 13-15).

Tin Mừng theo thánh Mátthêu chương 25 kể rằng: “Bấy giờ Đức Vua sẽ phán cùng những người ở bên phải rằng: Nào những kẻ Cha Ta chúc phúc, hãy đến thừa hưởng Vương Quốc dọn sẵn cho các ngươi ngay từ thuở tạo thiên lập địa. Vì xưa Ta đói, các ngươi đã cho ăn; Ta khát, các ngươi đã cho uống; Ta là khách lạ, các ngươi đã tiếp rước; Ta trần truồng, các ngươi đã cho mặc; Ta đau yếu, các ngươi đã thăm viếng; Ta ngồi tù, các ngươi đến hỏi han. Bấy giờ những người công chính sẽ thưa rằng: Lạy Chúa, có bao giờ chúng con đã thấy Chúa đói mà cho ăn, khát mà cho uống; có bao giờ đã thấy Chúa là khách lạ mà tiếp rước; hoặc trần truồng mà cho mặc? Có bao giờ chúng con đã thấy Chúa đau yếu hoặc ngồi tù, mà đến hỏi han đâu? Đức Vua sẽ đáp lại rằng: Ta bảo thật các ngươi: mỗi lần các ngươi làm như thế cho một trong những anh em bé nhỏ nhất của Ta đây, là các ngươi đã làm cho chính Ta vậy” (Mt 25: 34-40).

Thánh Augustinô cũng đã mô tả: “Tình yêu có đôi chân đến với người nghèo. Tình yêu có đôi mắt để thấy nỗi bất hạnh và thiếu thốn. Tình yêu có đôi tai để nghe được tiếng than thở và nỗi buồn phiền của tha nhân” (Tự thú – Confessions).

 

Phêrô Phạm Văn Trung

Dựa theo Florence Holbrook, (https://www.fisheaters.com/)

 

 

 

 

 

Chia sẻ Bài này:

Related posts