Hai phần ba thời gian trôi qua đời người. Ta tự thấy tuổi đời đã mênh mông. Mênh mông một cánh đồng thời gian. Mênh mông những chắt chiu lẽ sống. Mênh mông sự tồn tại của thân phận người. Mênh mông chút dạn dày gió sương. Mênh mong cho những trải nghiệm của hai phần ba đời người. Mênh mông những ngọt lành xen lẫn trong tê buốt chẳng khác những hạt đường trong cốc cà phê đắng luôn có màu của những đêm ba mươi. Mênh mông chút kinh nghiệm sống để nhận diện mình và đánh giá lòng người. Mênh mông cho một sự hiểu biết rằng, không phải ai làm lớn đều có tấm lòng lớn, và cũng không phải kẻ phận hèn lại có tấm lòng chật chội…
Mênh mông tuổi đời. Ta biết mình đã kết thúc thời gian lên dốc. Đúng hơn, nẻo đường mà ta đang bước tới là phía bên kia lưng dốc cuộc đời. Hoàng hôn của buổi xế chiều đang nhẹ nhàn tiến tới. Ta cũng đang nhẹ nhàn đón nhận buổi hoàng hôn đời mình như điều tất yếu phải đến, nếu Chúa muốn ta tiếp tục sống.
Nhủ lòng mình, từng ngày trôi qua là quỹ thời gian vơi cạn. Ta quyết giữ tâm hồn thanh thản, không nao núng, không khiếp hãi, không lo lắng. Ta quyết đi hết cuộc đời này bằng nụ cười vừa ý, đón nhận, bao dung, ngẩng đầu cao mà tiến bước trong sự tự tin vào ơn Chúa, dâng trào nỗi yêu cảm thông, nỗi thương chia sớt…
Mênh mông cho một mớ lớn thời gian trôi xa phận người. Để rồi nhìn thực tế ngắn ngủi của đời người, tưởng như chỉ là bi đát, thì sự soi rọi của lời Thiên Chúa sẽ là bản trường ca của sự phó thác, cho ta niềm an ủi hôm nay mà hướng về hạnh phúc mai sau.
Ta đọc Thánh vịnh 39 mà lòng trào tràn sự thôi thúc cần phải ngã mình vào nôi tình thương của Chúa, bởi ta biết, Người mãi đợi chờ ta:
“Ấy tuổi đời con, Chúa đo cho một vài gang tấc,
kiếp sống này, Chúa kể bằng không.
Ðứng ở đời, thật con người chỉ như hơi thở,
thấp thoáng trên đường tựa bóng câu.
Công vất vả ngược xuôi: làn gió thoảng,
ky cóp mà chẳng hay ai sẽ hưởng dùng.
Giờ đây con biết đợi trông gì, lạy Chúa,
hy vọng của con đặt ở nơi Ngài” (Tv 39, 6-8).
Lời Chúa thôi thúc ta, càng dày thời gian trong đời, càng phải biết “đặt hy vọng vào Chúa”, càng phải đặt Chúa luôn là điểm tựa để lòng ta hân hoan mà chân nhận: Trong cuộc đời, ngoài Chúa, không còn có bất cứ điều gì trở thành vĩnh cửu, không còn điều gì đáng yêu, đáng sống mà vững bước trong đời.
Chỉ sợ sự đời, hay mọi vẻ đẹp ảo trong đời khiến ta, vốn bất toàn, yếu đuối, dễ nghiêng chiều sự tối, dễ phản trắc, sẽ đi xa điều mình quyết tâm với Chúa, với lý tưởng thiêng liêng của đời mình.
Mênh mông những tháng ngày trong một kiếp sống. Chuẩn bị cho lòng mình đón nhận mọi sự, mọi hoàn cảnh, sao ta cảm nhận niềm vui, vì tin rằng, ta không lạc loài, không đơn côi.
Mấy mươi năm trong đời, Chúa dẫn dắt, Chúa dìu đưa đúng theo ý Người muốn. Chúa là tất cả, là nỗi sướng, niềm vui trọn kiếp. Người là bình an mà biết bao lần phải đối diện cùng khổ đau, mỏi mệt, đối diện cùng thử thách, hoan mang…, ta dựa vào mà tìm thấy sinh lực, mà tiếp tục bước đi theo lối yêu do chính Người hoạch định.
Mênh mông lắm tuổi đời ơi. Ý thức ngày đời ta dần ngắn lại, ta càng nung nấu ý muốn làm sao để sống có ích nhất, ý nghĩa nhất, tươi sáng nhất. Ta chưa bao giờ chấp nhận cho những ước vọng đời mình lịm tắt. Ta chưa bao giờ có ý dừng lại cho thời gian trôi mà không mang lại bất cứ điều gì có nghĩa, dù nhỏ nhất.
Tuổi đời mênh mông. Không bằng lòng với lối sống nhàn cư, một kiểu sống “được chăng hay chớ”, ta khám phá chính mình: Dẫu quá khứ có thấm những bể dâu, dẫu đã quá nhiều những đòi đoạn thắt se, hay bây giờ mắc nhiều trắc trở hơn về bước đi dáng đứng của độ dày thời gian, dẫu dễ thấm mệt trong những công việc đòi gắng sức của tuổi đời chồng chất…, thì hôm nay, dù đang đứng trên đỉnh của hai phần ba thời gian trôi xa đời mình, ta vẫn thấy tuổi đời của ta còn nhiều vẻ đẹp, nhiều hoài bão, nhiều ham muốn sống tích cực cho người, cho đời, cho cha mẹ, cho người thân, cho chính bản thân…
Một khi hiểu rõ, thời gian không còn nhiều ở phía trước và cũng không thể mang đi những gì bản thân đã có được, ta yêu lắm cặp động từ “nhận – cho”, để những năm – tháng – ngày – giờ còn lại của đời ta, ta sẽ sống là sống vui, sống khỏe, sống thoải mái và hạnh phúc.
Ta muốn nhận thật nhiều từ mọi người, mọi vật những nghĩa cử, những lời nói, những quan tâm, và cũng ao ước cho vô vàn những chân lý, những lẽ sống, những phụng sự , những phục vụ…
Ta tin rằng, khi cho và nhận, lý tưởng sống của đời ta ngày càng phú túc, ngày càng tô những nét đẹp tạc vào cõi tâm. Xác tín “cho – nhận” là cặp động từ làm nên tin yêu của đời người, ta ao ước, không chỉ bản thân, mà cả nhân loại cùng sống mãnh liệt những cách “cho” và “nhận”. Nhờ đó, khắp nơi an hòa, đáng sống biết bao nhiêu. Người với người sẽ tràn tin, ngập yêu biết bao nhiêu.
Hai phần ba thời gian đi xa. Tuổi đời đã mênh mông. Với chính mình, ta thấy mọi sự đã tốt đẹp. Ta vừa lòng tất cả. Vì thế, vẫn chỉ một ham muốn lớn như đã từng ham muốn từ khi ta ý thức về chính mình, đó là sống và hành động như mình là mình, như chính những điều mà tâm trí mách bảo là đúng, là phù hợp, không cần theo ai, giống ai, hòa trộn cùng ai. Đã từ lâu, ta dẹp bỏ thói so sánh mình với một ai, để ta sống thanh thản và đầy tự do như cơn gió bay qua bầu trời lồng lộng.
Vì thế, nếu có kiếp sau trở lại trần gian, ta vẫn sẽ là chính ta, như đã từng là chính ta. Ta bằng lòng tất cả để mỗi một ngày được ơn Chúa ban cho được sống thêm, ta sẽ càng tiến sâu vào nỗi tự tin vào bản thân mà chính Người soi sáng cho ta. Ta tin chẳng bao giờ đôi mắt Chúa rời xa ta, nên niềm tự tin để sống, để thể hiện mình của ta là niềm tự tin trong Chúa.
Ngồi một mình đối diện với thời gian trôi miên man, tuột dài trong kiếp người đến cả một phần của thế kỷ, ta muốn nói lời cám ơn hơn là nói tiếng oán, tiếng hờn. Ta muốn giữ mãi những ân tình, những đằm thắm, những hồn hậu của nhân của ngãi, những tươi vui, những lành mạnh, những vỡ òa của bao nhiêu lần xúc cảm trào dâng.
Ta cám ơn Thiên Chúa, vì Chúa đã không để ta không đời đời nhưng Người yêu thương gọi ta vào đời, cho ta sống và cứu chuộc bằng cách đưa ta vào đời vĩnh cửu.
Cám ơn hai Đấng Sinh thành, cám ơn mọi người thân yêu, cám ơn bạn bè, cám ơn những nhà đào tạo, đã cho ta cuộc đời, cho ta mọi điều cần thiết để được là chính ta hôm nay.
Cám ơn dòng họ, bạn bè, mọi người thân thương khác, mọi ân nhân đã sát cánh bên nhau, giúp nhau, động viên nhau tiến bước. Ta cũng nằm trong bao nhiêu người nhận được ân huệ tiến bước này, để vượt qua bao nhiêu thách thức tưởng chừng không thể vượt, tưởng chừng đổ gục, để có thể lớn lên và trưởng thành.
Ta gởi lời cám ơn cả đến những anh chị em, dù vô tình hay cố ý, gây nên những khổ đau mà ta phải một mình chấp nhận, có khi rát buốt. Nhưng chính nhờ những nỗi đau trong đời ấy, ta vững chãi hơn, sâu lắng hơn, thâm trầm hơn.
Nhìn lại tuổi đời đã mênh mông, ta muốn sống chính lời của Đấng Cứu Độ, lúc Người trăn trở trên thánh giá: “Lạy Cha, con phó hồn con trong tay Cha”. Bởi ta xác tín rằng, phải có sự phó thác đời mình cho Thiên Chúa như Chúa Giêsu, phải đặt mình luôn trong tầm mắt Chúa, ngay từ hôm nay, để Người chở che, giữ gìn, bảo bọc ta dưới cánh tay Người, theo ý Người muốn.
Cuộc đời ta không phải của riêng ta. Nhưng là ân sủng, là gia sản của Chúa. Người cho ta làm người để ta trung thành thờ phượng Người, trung thành sống cho thật đáng sống với mọi anh em loài người và với muôn loài trong trật tự mà Người hằng yêu thương chăm sóc.
Ta biết sứ mệnh của ta. Ta biết mọi đòi hỏi của bổn phận trong cuộc đời mà ta phải có. Xin dâng Thiên Chúa tuổi đời mênh mông.
Xin dâng Thiên Chúa phần lớn thế kỷ đáng yêu, đáng quý vừa trôi qua. Xin tiến dâng Thiên Chúa thời gian còn lại của đời người. Xin đặt vào tay Chúa cả kiếp sống như tặng phẩm, mà ngoài nó ra, ta chỉ là thụ tạo, chẳng còn có bất cứ điều gì để dâng…
Lm JB NGUYỄN MINH HÙNG