Quả thật tôi rất yêu cuộc sống nghèo của Thánh Phanxicô thành Assasi. Nghèo mà Ngài Bình An vô cùng. Nghèo mà Ngài thật thoải mái cho chính bản thân của mình chẳng phải vướng bận vì mất công phải giữ Của. Ngài xuất thân là một con nhà giầu, con của một thương gia rất giầu có nhưng Ngài lại chuộng cuộc sống nghèo nên mới phải mang tội bất hiếu vì không nghe lời của Cha Ngài là nối nghiệp Cha. Ngài đã chọn cuộc sống nghèo để được theo bước chân của Thầy Giêsu rất chí ái. Ai muốn sống cuộc sống nghèo như Ngài Phanxicô phải về bán tất cả Của Cải của mình cho người nghèo rồi mới được Ngài Phanxicô nhận làm môn sinh.
Tôi cũng lại rất yêu cuộc sống nghèo của Mẹ Thánh Têrêsa thành Calcutta. Cuộc sống của Ngài tuy nghèo nhưng được Chúa ban cho rất An Bình. Nhờ An Bình của Chúa ban mà Ngài đã giúp được biết bao nhiêu người bất hạnh ghẻ chốc lở loét mà người đời xa lánh coi như chuột lở sống bên lề cuộc đời bị mọi người ghét bỏ, khinh khi, và đuổi xua. Ngài đã đón nhận tất cả những người khốn khổ này từng người một Ngài gặp được như đón nhận chính Chúa Giêsu. Ngài yêu thương, chăm sóc, lo lắng, và dỗ dành như chính Chúa Giêsu hiện thân. Ngài là ai? Là một con người bình thường như chúng ta đây, hay Ngài là vị Thánh sống, có sức mạnh phi thường, có tài phép biến hóa nên đã làm được tất cả những việc và những điều phi thường mà không một ai trên đời có thể làm được như Ngài?
Mới vừa hôm qua đây thôi chứ không lâu, tôi vừa trải qua một cú xốc nhẹ thôi nhưng cũng đủ làm cho tôi phải suy nghĩ lại công việc mà tôi cũng định bắt chước các Thánh để làm toàn thời gian khi tôi về hưu? Hiện giờ thì nghề của tôi là y tá thấp kém và hèn mọn của Chúa mà thôi! nhưng công việc chưa đến nỗi gọi là nặng nề mà không xốc vác được. Ước muốn của tôi trong tương lai là xin việc làm vào những Viện Dưỡng Lão để chăm sóc cho các cụ cao niên, là làm tất cả những việc mà ai cũng từ chối để làm, ấy thế mà chỉ mới hôm qua đây thôi! khi đứng trước và đối diện với thực tế, tôi đã cảm thấy rất khó chịu vì mùi hôi nồng nặc cô đọng trong không gian và đầy một phòng. Đầu tôi liền cảm thấy choáng váng. Một mình quýnh quáng chẳng biết phải làm gì trước và làm gì sau? Tôi phải mất gần 5 phút mới lắng đọng, bình tâm, và suy nghĩ xem mình phải làm gì? Trong khi tôi làm việc vệ sinh sạch sẽ cho bà cụ thì tâm trí tôi cũng đang nói chuyện khôi hài với Chúa. Lậy Chúa con, Lậy Chúa con! Sáng nay Ngài dùng chi mà lại đến nông nỗi như thế này!? Nầy nhé con lo cho Ngài sạch sẽ và thơm tho rồi đấy nhé! Con hy vọng lâu lâu mới gặp một bữa như thế này thôi Chúa Giêsu nhé! và tôi nhìn bà cụ như nhìn thấy Chúa và bảo bà rằng: ” Xong rồi đó! Thơm tho rồi thì bà nhìn tôi trong ánh mắt không còn tinh anh và dễ thương như một trẻ thơ, lấy tay vỗ vào trán và trả lời với tôi rằng: “Không nhớ gì hết, không nhớ gì hết”.
Kinh nghiệm cho tôi thấy chẳng phải miệng cứ đọc kinh và bảo là con yêu mến Chúa mà được vào Nước Thiên Đàng đâu! Đấy là chắc mới có yêu Chúa được có một phần tư, vì yêu mến Chúa qua kinh kệ thì quá dễ rồi! Bởi làm một KiTô hữu từ khi mới sanh ra được rửa tội cho đến bây giờ thì nhất định ai cũng trong mình bắt buộc phải thuộc làu một mớ kinh. Nhưng yêu Chúa qua tha nhân quả thật mới là điều rất khó làm mà nhất là làm những công việc phi thường như Mẹ Thánh Têrêsa đã làm. Ngài không từ chối bất cứ một ai. Ngài phải có một trái tim yêu Chúa rất mạnh mẽ cộng Ơn Chúa xuống trên Ngài nên Ngài mới thật sự thấy Chúa Giêsu trong anh chị em. Còn tôi, một trái tim yêu Chúa chưa được chững chạc, còn rất non nớt, nên tôi chưa có cái hân hạnh thấy Chúa trong anh chị em của mình tuy dù tôi có rất cố gắng. Hy vọng Tình yêu của Chúa dần dần sẽ thêm và lớn mạnh trong tôi để tôi cũng tập đi trong Chúa từng bước một, từng ngày, và từng người một.
Quả thật quả thật khi nhìn vào cuộc đời của các Thánh không ai có thể chê trách các Ngài được. Các Ngài có một trái tim thật lớn và thật vĩ đại mà các Ngài đã dâng hiến cho Chúa và Chúa đã luôn yêu thương ban cho các Ngài Sức Mạnh, Tình Yêu, và Bình An để các Ngài làm được những việc phi thường để đem đến bao An Ủi cho những anh chị em sống lạc loài khắp mọi nơi trên toàn thế giới.
“Thầy ban Bình An của Thầy cho các con”.
Quả thật nếu thế giới này hiểu được Bình An của Chúa Giêsu có tác dụng như thế nào trong cuộc đời của chúng ta, tôi thiết nghĩ không nơi nào có thể xẩy ra chiến tranh được. Tôi cũng ước gì toàn thể nhân loại anh chị em trên khắp mọi nơi biết dùng Bình An của Thầy Giêsu trong mọi sự, mọi suy nghĩ, mọi xét đoán, về anh chị em của mình thì thế giới này sẽ trở nên Thiên Đàng nơi Dương Thế ngay.
Quả thật có phải Quà quý nhất của Thầy Giêsu trao tặng cho các Tông Đồ mỗi lần Thầy đến để gặp gỡ và Lời Chào của Thầy bao giờ cũng là: “Bình An cho các con”. Nếu không quý sao Thầy không đem quà đắt tiền lại tặng cho các Ngài mà lại chỉ là một câu vỏn vẹn và gọn lỏn có thế!? Thật vậy! Chỉ có một Lời Chào đơn sơ ấy của Thầy Giêsu mà tất cả các Tông Đồ cảm thấy ấm áp, vui mừng, và hớn hở. Có phải Thầy là Bình An? Hay khi ta có Bình An là ta có Thầy? Bình An của Thầy thật vô giá. Không có một Kho Tàng nào trên trần gian này có thể so sánh được Bình An của Thầy Giêsu đâu các bạn ạ! Kho tàng trần thế muốn có được thì bao giờ cũng mang đến cho anh chị em nước mắt, đau khổ, tang thương, mất mát, bất an, chia lìa, chia rẽ, hận thù, và giết nhau để tước đoạt? Còn Bình An của Thầy là khi ta nhận Thầy và mời Thầy vào cư ngụ trong nhà tâm hồn của chúng ta. Có Thầy, Bình An của Thầy là ta có tất cả! Có Thầy thì chúng ta cảm thấy chẳng gì quý giá hơn là có Bình An của Thầy. Bình An của Thầy là Bảo Hiểm cuộc đời của chúng ta bây giờ và mãi mãi đến tận cùng của đời sau.
Bạn thử suy nghĩ mà xem, có thứ bảo hiểm nào nơi trần thế này mà cho bạn sự Bình An đích thực hay không? Bảo Hiểm trần gian bạn phải tốn tiền mà vẫn phải luôn lo lắng và đôi khi còn phải bị tiền mất mà tật mang như có nhiều hãng bảo hiểm đã dụ dỗ người ta mua bảo hiểm nhân thọ, bảo hiểm xe, bảo hiểm sức khoẻ, bảo hiểm nhà cửa, đồ hiếm quý, và v.v … nhưng không có một hãng bảo hiểm nào dám đảm bảo sự an toàn tánh mạng cho một ai cả! Nếu có lỡ xẩy ra tai nạn xe cộ, bạn bị cụt chân thì bạn cũng vẫn cụt chân. Nếu bạn có lỡ chết thì bảo hiểm cũng chẳng bồi thường cho bạn sống lại được đâu!.
Thật vậy cuộc đời tạm bợ trên trần gian này rồi thì tất cả cũng sẽ qua đi! Sống nghèo như các Thánh mà tôi lại thấy các Ngài sung sướng vì được đi thật sát vào cuộc đời bất hạnh của Chúa. Nghèo nhưng được sống chung, gần, và bên Chúa trong anh chị em. Chia sẻ vui, buồn, đắng đót. Cười ra nước mắt vì người cho có được hạnh phúc của người cho. Người nhận được hạnh phúc của người nhận. Nước mắt và tiếng cười chan hòa con tim. Cuộc đời không gì quý và hạnh phúc bằng tình yêu nhân loại luôn cho đi và không cần được nhận lại. À tôi quên, có nhận lại chứ! là nụ cười và ánh mắt thông cảm hiểu nhau thay cho lời cảm ơn.
“Bình An cho các con”. Lậy Chúa! Ước gì toàn thể nhân loại chúng con biết quý trọng Bình An của Chúa ban cho nhưng không, nhưng lại là Kho Tàng Vô Giá cho những ai đang cảm nhận và đang có. Có tiền, có danh vọng, và có cả và thế gian mà không có Bình An của Chúa thì cuộc đời quả trống vắng và bất an. Xin Bình An của Chúa luôn là Hạnh Phúc trong tình Hiệp Nhất, Ôn Hòa, Bao Dung, Kiên Nhẫn, Nhịn Nhục, và Yêu Thương như Chúa luôn Yêu Thương chúng con. Amen.
Tuyết Mai