Sự sống thật mầu nhiệm ! Không ai có quyền trên sự sống ngoài đấng ban sự sống và cũng là đấng có quyền trên sự sống.
Quan niệm về sự sống thì mỗi người, mỗi dân tộc có quyền tự do để suy nghĩ về sự sống của mình. Với người Kitô hữu thì sự sống thuộc về Chúa và ở trong tay Chúa.
Xét về mặt khoa học, sinh học thì dĩ nhiên khi người nam và người nữ gần nhau và có điều kiện thì sẽ hình thành mầm sống. Thế nhưng, cái điều kiện có mầm sống hay không có mầm sống đều nằm trong lòng bàn tay của Thiên Chúa. Có ai biết được ngày mình cất tiếng khóc chào đời và có ai nào đó biết ngày mình từ giã cõi đời này không ?
Có người đi xem vận mệnh, có người đi xem tuổi thọ, có người đi xem ngày mình ra đi nhưng ai có thể quyết định được ngày đó. Xem, tìm, kiếm nhưng cuối cùng vẫn không thoát khỏi bàn tay của Thiên Chúa. Và vì vậy, sự sống vẫn là mầu nhiệm và Thiên Chúa mới là chủ trên sự sống của con người.
Có những người tin vào một quyền năng nào đó, một thế lực nào đó để rồi canh giờ cho người thân của mình ra đi để cho con cháu “làm ăn” thành đạt. Có dịp tiếp xúc được một số nhân viên y tế làm việc ở những bệnh viện lớn chia sẻ rằng có những gia đình gửi tiền để nhân viên y tế rút ống bệnh nhân nặng để cho bệnh nhân chết theo “giờ” gia đình đã định. Với những người có niềm tin và có lương tâm sẽ chẳng bao giờ làm cái việc bất nhân thất đức đó. Những nhân viên y tá có lương tâm đã chia sẻ với tôi rằng nếu như đưa cả chục triệu để làm cái chuyệt rút ống thì nhân viên cũng chẳng bao giờ làm. Vì làm như thế chẳng khác nào trở thành một kẻ sát nhân.
Những ngày này, chúng tôi lại đang được sống thực tại mầu nhiệm sự sống của một người cha, một người anh. Bác sĩ đã trả về, đã chê nhưng hình như Chúa chưa nhận. Chúa chưa nhận để rồi cứ phải chờ thời gian vì lẽ thời gian là của Chúa và sự sống cũng là của Chúa.
Đứng trước trường hợp hết sức đặc biệt như thế này thì lắm người nhiều ý. Kẻ thì vâng theo ý Chúa, người thì muốn bất tuân. Vâng theo thì đi theo cho đến cùng khi người bệnh tắt hơi. Bất tuân là rút ống để ra đi êm dịu. Ra đi êm dịu như thế chẳng khác gì là loại trừ sự sống của anh chị em đồng loại. Quan điểm và lập trường của những người có niềm tin vẫn là vâng theo ý Chúa cho đến cùng vì luôn luôn tin tưởng và xác tín rằng sự sống là của Chúa, bởi Chúa và do Chúa.
Không phải đây là trường hợp đầu tiên và duy nhất. Đã và đang có cụ trong nhà dòng nằm trên giường bệnh suốt mười mấy năm ròng rã nhưng anh em vẫn tín thác vào sự quan phòng, tình thương của Thiên Chúa. Đứng trước những trường hợp như vậy, Cha Giám Tỉnh và Hội Đồng Tỉnh không quyết định điều gì khác là vâng theo thánh ý Chúa cho đến cùng.
Vẫn là sự giằng co của tiền bạc, của công sức, của tốn kém … Dẫu rằng tiền bạc, công sức ra đi rất nhiều để lo cho người bệnh nhưng không vì thế mà ta định đoạt sự sống trên anh chị em đồng loại của ta được.
Chỉ một mình Thiên Chúa mới làm chủ sự sống của con người mà thôi.
Anmai, CSsR