Thế giới thiên nhiên có nhiều sự lạ. Thử xem làn gió thoảng qua. Làn gió thoảng qua rồi nhỏ dần, nhỏ dần, tan biến vào không khí. Ai có thể biết gió tan biến đi đâu. Biết là gió hoà vào khí. Phân tích khí không có gió. Điều này không phải không có gió. Thực thể của gió không thể chối cãi. Khi phân tích gió biến mất, hoà tan trong khí. Đành kết luận gió là do chuyển động của khí tạo thành.
Ánh nắng chói chang cũng thế, chiếu sâu xuống đáy hồ. Càng xuống sâu, ánh nắng càng nhạt. Không ai chấp nhận ánh nắng nhạt vì nó hoà tan trong nước. Ánh nắng chiếu đến một chiều sâu nào đó mất hút trong nước. Phân tích nước không thấy ánh nắng. Không bị nước hoà tan như đường, như muối, nhưng biến mất trong nước và cũng không biến hình. Câu trả lời dành cho khoa học gia.
Như giọt nước hoàn tan trong li nước. Giọt nước biến mất nhưng vẫn còn. Trong li ai cũng nhìn thấy nước nhưng không ai nhận ra giọt nước mới hoà tan. Không thể tách giọt nước đó ra khỏi li. Lấy giọt nước ra khỏi li dễ dàng. Lấy đúng giọt nước mới hoà tan vào thì không thể. Không biết giọt nước nằm ở đâu trong li. Nó trong li nước nhưng không nhận ra, không phân tích, tách riêng ra được. Có thể tách hết li nước ra thành nhiều giọt mà vẫn không tìm được giọt nước mới đổ vào.
Thế giới tâm linh
Lời kinh của ta cũng thế. Ta đọc kinh, dâng lời cầu lên Thiên Chúa. Lời kinh lên cao mãi, cao mãi cho đến khi tai không nghe được nữa, điều này không có nghĩa là lời kinh tan biến. Không, lời kinh vẫn bay bổng, vút lên cao, xa đến độ tai không nghe được. Lời kinh vẫn còn đó, vẫn bay.
Kẻ không tin cho rằng lời kinh hoà tan trong không khí. Thử không khí, không có lời kinh. Như tia sáng biến trong biển nước. Câu trả lời dành cho các khoa học gia. Lời kinh biến vào không trung, vũ trụ hay tầng khí quyển. Câu trả lời dành cho người có đức tin.
Tình yêu ta dành cho Chúa cũng thế. Một khi dâng lên Chúa tâm tình yêu thương. Tâm tình đó tồn tại muôn đời, qua muôn thế hệ. Hành động, cử chỉ bác ái ta dành cho người khác tồn tại suốt đời. Hành động đó sống mãi trong tim. Mổ xẻ con tim không thấy tình yêu, phân tích không được nhưng tình yêu vẫn có đó. Không ai chối cãi yêu là một cảm xúc, cử chỉ hay hành động đến rồi đi. Thành quả của yêu thương tồn tại muôn đời. Hành động bác ái, cử chỉ yêu thương sống mãi trong tim tha nhân.
Những ngày mới định cư trên đất Úc. Gia đình Văn A được một gia đình bảo trợ giúp đỡ. Cuối tuần họ thường chở đi đó đây. Nhờ thế Văn A tìm được an ủi nơi người bảo trợ. Văn A sống trong hy vọng, cố vươn lên.
Sau ngục tù khổ sai, vất vả, Văn A là người chán đời, thù đời. Toàn người xấu, kẻ lợi dụng, hám danh, ham quyền. Quan niệm trên gây đau khổ cho cả gia đình. Văn A khó khăn với chính mình và vợ con. Ông nhồi nhét vào đầu trẻ thơ tư tưởng hẹp hòi, nghi kị.
Nhờ gia đình bảo trợ làm việc thiện, thăm nom, giúp đỡ, sẵn sàng đáp lại yêu cầu của gia đình. Không hề đòi điều kiện. Vui với gia đình, sẵn sàng bỏ qua khác biệt văn hóa. Chính cử chỉ nhẹ nhàng, rất bình thường, thay đổi Văn A cách lạ thường. Văn A tìm lại lòng tin nơi người khác.
Văn A đã chết. Người bảo trợ đã chết. Hành động yêu thương kia, cử chỉ bác ái vẫn sống trong tâm hồn, con cháu Văn A. Trong lần đi chơi vui, nhìn cảnh cũ, nhớ người xưa. Nhắc lại hành động bác ái với lòng thương mến. Nơi đây năm đó có quán càrem. Ngoại lấy cây càrem màu vàng, má lấy cây màu đỏ. Đến khi tính tiền thấy mắc quá, hơi ngại. Hôm nay hai đứa lựa đúng loại càrem năm xưa ngoại và mẹ lấy. Hành động yêu thương sống trong tâm. Tuổi đời có hạn. Tuổi bác ái vô hạn. Tình yêu thọ hơn bác ái.
Tình Chúa yêu ta và tình ta đáp trả hoà lẫn, tan biến trong Chúa. Yêu Chúa tất cả tâm tình, an vui trong Chúa. Ta tan biến trong Chúa nhưng đồng thời ta vẫn là ta. Không ai tách ta ra khỏi tình yêu Thiên Chúa.
Với viễn vọng kính người ta có thể nhìn thấy các vì sao mà mắt thường không thể thấy. Với kính phóng đại người ta nhìn thấy vi khuẩn. Với con mắt đức tin người ta biết lời kinh không tan vào hư vô.
Khoa học gia giải thích vũ trụ bao la, càng ngày càng lan rộng. Ai chứng minh được điều đó. Không ai đến được chân trời vì chân trời vô hạn. Tình Chúa yêu ta bao la, bao trùm toàn thân đến độ đôi khi ta không nhận ra.
Ánh nắng, không khí và nước cần cho sự sống con người. Tình yêu, bác ái và lòng tin cần cho sự sống tâm linh. Không thể thiếu một trong bộ ba này.
Lm Vũđình Tường
Nguồn: Tiếng Chuông