Xin khơi mở bài viết bằng vài nét thơ đã kết động nên bức tranh lạ lùng của thời gian.
Màu thời gian không xanh Màu thời gian tím ngát. Hương thời gian không nồng, Hương thời gian thanh thanh. Đoàn Phú Tứ
Như vậy, thì thi sĩ cho chúng ta thấy rằng sắc và vị của thời gian có thể thấy cùng nếm được! Màu sắc cho ta một khoảng trời đã qua của bao yêu thương, đau buồn, tủi hận hay hạnh phúc tràn đầy. Rồi từ nơi đó, tuôn chảy ra bao hương thơm khiến lòng người cứ gợi nhớ lại những kỷ niệm xa rồi! “Hương thời gian thanh thanh”, câu này như một lời thỏ thẻ, nhẹ nhàng nhắc tôi lại những dĩ vãng đã qua theo dòng chảy của thời gian. Mà thời gian là cuộc sống. Rồi cuộc sống đổ tràn từ nơi cung lòng nhân ái của Thiên Chúa. Nơi đâu còn cuộc sống, nơi đó có thời gian. Như vậy, tôi chỉ có thể nhận được thời gian khi còn hiện hữu. Thế còn thời gian của sự chết thì sao? Tôi nhỏ bé và hạn chế nên không biết được. Chỉ là khi lần dở Kinh Thánh, tôi ngỡ ngàng khi nhận thấy Chúa đã chấp nhận thời gian của sự sống trên trái đất, để nhận đến con đường chết! Nhưng Chúa đã trở lại và không còn vướng trong vòng thời gian của nhân loại nữa. Xin mở ra Kinh Thánh theo Thánh Gioan:
Ngôi Lời là ánh sáng thật, ánh sáng đến thế gian và chiếu soi mọi người. Người ở giữa thế gian, và thế gian đã nhờ Người mà có, nhưng lại không nhận biết người. (Gioan 1:10)
Sau khi đọc xong những giòng chử này, tôi nhắm mắt lại, rồi hình dung ra trọn quá trình hy sinh của Chúa Giêsu. Sự cứu chuộc đó đã không dừng lại với thời gian, mà đã chãy tràn đến hôm nay cho cuộc sống của tôi, của anh và của chị. Có lẻ, khi viết những giòng chử này, Thánh Gioan đã phải khóc… Thời gian đến, rồi thời gian đi. Thời gian thương khóc, rồi thời gian vui cười. Thời gian tặng tôi những nét nhíu mày tư lự, để thúc dục tôi lên đường mà tìm về với suối nguồn mênh mông nơi cung lòng Cha. Thời gian có là vô tận? Vâng, thời gian vô tận trong sự hữu hạn của tôi. Không, thời gian không vô tận với cung lòng Thiên Chúa, vì Người đã tạo dựng nên bản thể của thời gian. Thời gian mà cũng có bản thể hay sao? Thưa vâng, chính bản thân tôi đây là thời gian mà Thiên Chúa đã tạo dựng nên. Chính con người tôi đây là bản thể của thời gian, vì Thiên Chúa đã tạo dựng nên cuộc sống qua thời gian. Cuộc sống của thế gian được thể hiện qua từng giai đoạn: sơ sinh, trưởng thành, và già nua. Chết rồi thì để lại khoảng thời gian ấy cho người khác thay vào chổ. Con người quá là hữu hạn trong sự vô hạn của Đấng Tạo Hoá. Nhưng Thiên Chúa đã trao tặng loài người vô số giá trị qua sự hữu hạn đó. Nhờ nhận biết khả năng giới hạn trong tôi, nên tôi sẽ cố gắng không ngừng để đạt đến giá trị thiêng liêng. Qua quá trình tiến tới đó, tôi sẽ gặp nhiều trắc trở, những băn khoăn, niềm vui và hạnh phúc. Điều quan trọng là phải trung thành với con đường mình đã chọn. Con đường với thời gian là con đường trọn một kiếp người. Thượng Đế đã yêu thương và cho tôi tự chọn lựa những cánh cửa riêng tư để đóng lại giòng thời gian trong cuộc đời mình. Nhưng làm sao để tôi có thể đi vào những cánh cửa “đúng” để khi nhìn lại thời đã qua, thì lòng sẽ không hề mang tiếc nuối? Xin đóng lại bài viết nhỏ hôm nay với vài lời Kinh nguyện của Legio, vì chỉ có đức tin mới có thể đưa nhân loại sống trong bình an và hạnh phúc thật: …Xin ban cho chúng con đức tin mạnh mẽ, Đức tin sống bởi đức mến, Để chúng con có sức làm trọn mọi việc, chỉ vì mến Chúa. Và hằng nhìn thấy cùng hầu hạ Chúa ngự trong mình anh em chúng con…
Lâm Lưỡng Thắng