Hôm nay, Giáo Hội trần gian hay Giáo Hội lữ hành, Giáo Hội chiến đấu mừng Giáo Hội chiến thắng, Giáo Hội khải hoàn.Mừng các thánh để tạ ơn vì lòng thương vô bờ của Chúa đối với các thánh.
Mừng để thấy rằng các thánh không ai xa lạ mà là người nhà của chúng ta.
Nhiều người lầm tưởng rằng các thánh là những siêu nhân, đã sống một cuộc sống phi thường và đã được Chúa ân thưởng, tưởng rằng các thánh được Giáo Hội tôn vinh mới là thánh. Hôm nay chúng ta mừng tất cả các thánh đang hạnh phúc với Chúa, những đấng thánh không bao giờ ai biết đến, thuộc đủ mọi thành phần mà chúng ta có thể nói là các thánh vô danh.Các ngài thuộc mọi thời từ Ađam cho đến hôm nay, trong số đó có rất nhiều tổ tiên,ông bà, cha mẹ bà con anh chị em chúng ta, và có rất nhiều đấng thánh không phải là người công giáo mà thuộc mọi thành phần nhân loại đã sống đúng như Chúa muốn.
Mừng các thánh tức là mừng những người con của Chúa đã từng sống trong trần gian khổ lụy nầy và đã chiến thắng sự dữ và tội lỗi.” Họ từ cuộc thử thách lớn lao mà đến”.” Họ đã giặt áo họ trong Máu Con Chiên”.
Mừng các thánh là mừng những anh hùng đã dám sống “trong thế gian mà không thuộc về thế gian”. Họ đã dám sống nghèo giữa một thế giới giàu có tràn trề của cải, dám cho đi tất cả mà không hối tiếc. Họ dám sống hiền lành giữa những người dã man, vô nhân đạo, vẫn dám yêu thương không hận thù, chịu đựng mọi gian nan cùng cực mà vẫn vui tươi trong sáng. Họ dám sống yêu thương giữa những con người ích kỷ tham lam.Họ vẫn sống trong sạch trong một xã hội điên rồ chỉ biết hưởng thụ và vô tâm.Họ dám chấp nhận mọi cuộc bách hại mà không sờn lòng nản chí. Tóm lại họ là những người dám lội ngược dòng, họ thuộc hạng người mà thế gian ruồng bỏ hay khinh miệt, cho là dại khờ, mơ mộng.
Các thánh cũng có hạng người thuộc “ giờ thứ mười một”, nghĩa là được cứu thoát vào giờ chót, như tên trộm trên thập giá…
Mừng các thánh nam nữ, Giáo Hội khích lệ con cái mình mạnh tiến trên con đường thánh thiện vì nên thánh không là một hồng ân dành cho riêng ai mà là hồng ân của lòng thương xót vô biên của Thiên Chúa đối với mọi người.
Trần gian chính là lò luyện các thánh.Chúng ta đang được thanh luyện qua cuộc sống hôm nay, qua những thử thách, qua mọi biến cố vui buồn để nên thánh. Điều cần thiết là chúng ta có thật sự trung thành hay không: “ Ai bền đỗ đến cùng mới được cứu thoát”. Nên thánh không phải là làm những việc phi thường mà là trung thành trong việc nhỏ, anh hùng trong khiêm tốn.
Lễ các thánh là một lời nhắn mời gọi mọi người hướng đến sự thánh thiện.Chính Chúa Giêsu đã mời gọi chúng ta, Ngài cho chúng ta gương lành của chính Cha trên trời: “ Anh em hãy nên trọn lành như Cha anh em ở trên trời là Đấng trọn lành”. Nên thánh đâu phải là cái gì lạ lùng đâu! Nên thánh chỉ là sống tốt như Cha trên trời.Chỉ có vậy thôi, nhưng chúng ta có tốt chưa? Tốt chưa đủ, phải thật tốt mới giống Cha trên trời.
Chúa Giêsu cũng là gương mẫu cho chúng ta. Ngài sống giữa mọi người, tầm thường như mọi người, nhưng Ngài là “ Đấng Thánh của Thiên Chúa”, Ma quỉ đã nhìn nhận như thế. Ngoài những phép lạ, Ngài hoàn toàn như chúng ta.Sao chúng ta không giống Ngài ? Chúng ta không hiền lành và khiêm nhượng như Ngài. Sự thánh thiện của Ngài không là một cái gì lạ lùng nhưng là một nét tự nhiên của cuộc sống, là một nét tự nhiên của Ngài.Sự thánh thiện là cái gì nằm trong con người , trong cuộc sống, trong cử chỉ hành động, chứ không là cái gì từ bên ngoài thêm vào.Nên thánh tức là biến bản chất con người chúng ta thành bản chất của Thiên Chúa.
Chúa Giêsu cho chúng ta một đường hướng để biến thành con người mới như thánh Phaolô thường nói đó là con đường tám mối phước thật.Tất cả các thánh đều đi qua con đường đó, dù chúng ta thấy hay không.Không có ai giàu có mà vào Nước Trời, và nếu là người giàu thì cũng phải sống nghèo mới có thể nên thánh. Vua thánh Lu-y,là một vị vua, ngồi trên ngai báu. Ngài vẫn là một người nghèo vì theo những người đương thời, Ngài luôn ăn uống kham khổ và thường ăn chay.Ngài không sử dụng những tiện nghi mà người ta đã lo sẵn cho Ngài. Ngài không ngủ trên giường nệm êm ấm mà chỉ ngủ dưới đất…
Không có ai dữ tợn mà vào Nước Chúa.Cũng không có ai gian dâm mà được đón nhận.
Đi vào con đường thánh thiện là bước theo Chúa Giêsu. Các thánh nam nữ đã thành công khi các ngài chấp nhận con đường lao khổ đó.Gương lành của các thánh là một khích lệ cho mỗi người chúng ta. Chúng ta vẫn có thể sống thánh ngày hôm nay, trong trần gian đầy cạm bẫy và lao nhọc nầy.
Có những đấng thánh mà khi chết rồi, người ta mới biết được sự thánh thiện của các ngài như bà thánh Maria Luigi, chịu đựng một ông chồng say sưa nghiện ngập suốt hơn hai chục năm, không than phiền. Vì quá lao lực, thánh nữ từ trần. Khi ấy ông chồng mới nhìn thấy rằng: “Vợ tôi là một bà thánh!” Thánh Têrêxa Hài Đồng Giêsu cũng vậy. Khi chết rồi người ta mới khám phá ra sự thánh thiện của ngài.
Ở trần gian nầy, chúng ta có thể sống gần những đấng thánh mà không hay biết vì họ rất khiêm tốn.Thánh Mactinô Porrès , thánh Giêrađô là những đấng thánh vô danh, hèn kém, không ai chú ý, nhưng lại là những đấng thánh đáng khâm phục.
Công Đồng Vatican II đã dành một đoạn dài trong Hiến Chế về Giáo Hội để kêu gọi mọi người nên thánh. (Xem HCGH số 39-42).
Xem ra nên thánh không có gì khó, nhưng sao lạ thật! Không mấy người nên thánh?
Đó là vấn nạn, một vấn nạn mà chúng ta không thể né tránh.
Chúng ta không nên thánh, vì chúng ta không thật lòng muốn nên thánh.Chúng ta vẫn không muốn sống như Chúa Giêsu mà chỉ muốn sống theo ý mình. Con đường tám mối phước thật không thích hợp với chúng ta.Thế gian với những tiện nghi và sung sướng của nó hấp dẫn chúng ta hơn.
Chúng ta không nên thánh, vì chúng ta không biết Chúa Giêsu là ai. Ngài không đủ thuyết phục.Những ngôi sao bóng đá, vua nhạc Rock hay ca sĩ nào nổi tiếng hấp dẫn hơn.Chúng ta vẫn còn thiếu một cái gì đó làm chúng ta ngại không dám bước tới: “Vì anh chàng có nhiều của cải”…
Nên thánh là sống cho một mình Chúa, hoàn toàn cho Chúa. Chúng ta dám không? Các thánh đã đạt đến thành công, chúng ta đang còn đắn đo lợi hại. Chúa Giêsu không chấp nhận thái độ lấp lửng đó.” Hãy theo Ta”.Tiếng gọi của Ngài không chấp nhận trì hoãn.
Nơi bàn thờ nầy, Ngài đến thúc hối chúng ta theo Ngài. Thánh Phaolô nói: “Tình yêu Chúa thúc bách chúng ta”. Không thể giả điếc làm ngơ trước lời mời gọi của Ngài vỉ chính Ngài thân hành đến đón chúng ta. Ngài luôn đi trước. Ngài đi xa đến nỗi cho chúng ta ăn lấy Ngài để chúng ta kinh nghiệm tình yêu của Ngài, và chính tình yêu mới có thể giúp chúng ta dứt khoát theo Ngài. Hãy lắng nghe tiếng mời gọi của Ngài, vì chỉ có Ngài mới có những lời ban sự sống đời đời.
Lm Trầm Phúc