Thiên Chúa Người tác tạo ra nhân loại chúng ta và cho sống nơi Trần Gian này thật là điều đáng quý và vô giá biết là chừng nào vì không gì trên Trần Gian có thể cho được và có được, vì sao? Thưa vì nếu chúng ta không được sinh ra và sống trọn kiếp người (của từng người) ở Trần Gian này thì chúng ta hoàn toàn là hư không, linh hồn chúng ta sẽ không có và có nơi để Đi Về sau khi đã mãn phần sống ở Trần Gian này. Thú vị biết bao và cảm tạ sao cho xiết một Thiên Chúa Đấng đầy quyền năng đã tác tạo ra chúng ta.
Là bậc cha mẹ người Công Giáo khuyên tất cả nên dạy dỗ con cái của mình sống tốt từ khi chúng có trí khôn. Từ khi chúng ở tuổi học hỏi là nhìn, nghe và rồi bắt chước trực tiếp ngay ở cha mẹ của chúng. Do đó mà quan trọng lắm thay khi cha mẹ trẻ cần cố gắng để thay đổi chính mình, hy sinh để dạy dỗ con cái nên người hữu ích cho xã hội tương lai, được trở nên sáng lạn và nên tốt đẹp.
Vì có phải sanh con ra mà không dạy dỗ chúng lại để cho người ăn kẻ ở họ dạy con cái mình thì e rằng sẽ có nhiều điều chúng học bắt chước hẳn không được tốt?. Hay vì sự sinh sống cần phải có mà chúng ta đưa con cái đến những nhà trẻ ở tuổi quá sớm để họ trừng trị và tra tấn con cái của mình. Hay tệ hơn nữa là chúng ta chẳng có một ý niệm gì hoặc có trách nhiệm gì trên chúng con cái mà chỉ hiểu cách thiển cận là lấy nhau thì phải có con mà chẳng có sự chuẩn bị nào cả.
Nhưng điều thiết yếu mà chúng ta cần lắm là làm sao để giữ linh hồn tránh xa được mọi chước cám dỗ, mọi cạm bẫy giăng mắc trên Trần Gian này trong một cuộc sống mà cơm, áo, gạo, tiền luôn là ưu tiên, luôn là điều hằng ngày mà không cho phép chúng ta không nghĩ tới. Như không ăn sao sống? Không có phương tiện xe cộ sao đi làm được hay đi được đến đâu?. Không tiền sao có được thuốc men những khi gặp đau yếu, bệnh tật?. Không tiền sao lấy vợ lấy chồng rồi sống ở đâu, v.v…???.
Nhưng chúng ta cũng cần học hỏi để nhận biết đâu là ở mức giới hạn, bao nhiêu là đủ để sống có hạnh phúc và có nhiều ở mức bao nhiêu để chúng ta không đánh mất hạnh phúc gia đình và mất cả linh hồn sống đời cho những thứ không cần thiết có. Cho những của chóng qua mà mãi mãi không luôn là của ta. Cùng nhận thức rằng chúng ta có thể bất thình lình từ giã cõi đời mà không kịp cho một lời trăn trối nhắn gửi gì đến người thân thương của chúng ta.
Thử hỏi chúng ta sung sướng gì khi tiệc tùng ăn nhậu cho nhiều. Thoải mái gì khi được nằm giường Lèo. Hạnh phúc chi khi trong nhà chất chứa toàn những thứ không cần thiết nhưng phải có thì mới thỏa lòng? Trong khi ta phung phí như thế nhưng lòng ta lại rất hạn hẹp hay đóng hẳn cửa lòng trước những mảnh đời khốn khổ đang sống chung quanh chúng ta.
Mà thật sự hỏi lòng mình rằng có phải sự rộng rãi chúng ta đối với người là thật sự cho người hay không? Hay hành động chia sẻ trong khả năng khiêm tốn đó mới thực sự là chúng ta làm cho chúng ta sau này? Vì ai có lòng bác ái càng nhiều thì tên và nhà của chúng ta sau này nó mới có được ở Trên Trời thưa anh chị em!.
Tháng 11 là tháng cầu cho các linh hồn nơi Luyện Ngục là tháng nhắc nhở chúng ta hãy trở về cùng Chúa để được Chúa nuôi dưỡng xác hồn vì thời giờ chúng ta có hạn. Hãy làm nhiều việc bác ái để cầu nguyện cho các linh hồn đang ở Luyện Ngục sớm về hưởng Nhan Thánh Chúa qua việc chúng ta siêng năng đọc kinh Mân Côi, tham dự Thánh lễ, xin Lễ, v.v…
Y Tá của Chúa,
Tuyết Mai
11-04-15