Thành công lớn nhất trong cuộc đời, có phải:
– Là những công trình khoa học để lại cho nhân loại?
– Là những tác phẩm văn học, nghệ thuật đồ sộ lưu danh tới nghìn thu?
– Là đôi ba toà lâu đài, là dăm bảy công ty, là nơi nào cũng có bất động sản mang tên mình?
– Là tài sản kếch xù cho con cháu tận hưởng?
– Là đã tạo nên cơ ngơi sự nghiệp vững chắc nơi xứ người?
– Là đã khẳng định tên tuổi mình trong danh mục các danh nhân thế giới?
– Là có con làm giám mục, linh mục, làm quan lớn, là cho con cái ăn học đến nơi đến chốn, là lo được cả cho con thành thất thành gia đàng hoàng trọng thể?
– Là đã xây dựng những ngôi nhà thờ đồ sộ, những công trình Giáo Hội thật khang trang, hoặc đã giúp đỡ cả trăm ngàn lượt người khốn khó?
– Là trăm ngàn việc lớn việc nhỏ giúp ích cho đời?
Có thể còn bao nhiêu định nghĩa về sự thành công ở đời này, con người ta theo đó chúc tụng nhau, truyền tụng cho nhau, và rút kinh nghiệm sống sao để được những thành công như thế.
Có vẻ như không có điều gì vô lý, khi nhìn những hoa trái của một đời người mà kết luận người ấy đã thành công, hay thất bại.
Có người còn cho rằng cuộc sống với những thành công như thế là có ý nghĩa, cho mình và cho đời: một cuộc sống thật đáng sống. Và khi con người ta chết đi, thì công trình của họ vẫn sống, vẫn giá trị. Bởi, có ai sống mãi trên thế gian để tận hưởng cái vinh quang cuộc đời, cái thành công của mình đâu. Sự chết vẫn đang rình rập, chờ đợi.
Vì sự chết cố định đó, mà đã có biết bao người lại cho rằng: sự chết là một thất bại chua chát cho con người. Bởi vì sự chết chấm dứt một đời người, sự chết làm dừng lại tất cả, làm tiêu tan tất cả. Sự chết thật tồi tệ!
Mặc nhiên ai cũng phải chấp nhận sự chết là một phần của sự sống con người. Vì tự ngàn xưa đến nay, sự chết không miễn trừ ai.
Vì thế, trước mắt chúng ta, bao nhiêu con người thành công đang nằm nhắm mắt xuôi tay, hư nát, biến tan thành tro bụi, tại nghĩa trang này, tại nghĩa trang kia, trong lòng biển, trong lòng đất… như một sự thật kinh hoàng. Sự chết sẽ trả lời cho họ, cho chúng ta về sự thành công lớn nhất trong cuộc đời.
Đối với các Kitô hữu Công giáo, thì thiết tưởng:
Thành công lớn nhất trong đời người là được chết trong Chúa Kitô, để được sống lại với Người. Quả thật như thế! Chính vì sự chết là một thất bại của đời người, mà Thiên Chúa sai Con Một của người đến thế gian, loan báo Tin mừng ơn Cứu Rỗi và ban ơn Cứu Rỗi là sự Sống Lại Vĩnh Cửu dành cho những ai TIN vào con của Người.
Như vậy, nếu những con người thành công trên thế gian này, mà không chiếm hữu được sự thành công “được chết và được sống lại” thì rõ ràng là những thành công kia đã trở nên vô ích cho chính họ.
Ngược lại, đối với những con người sống ở đời xem như gặt hái toàn là những đau khổ, thất bại trong đời, mà nếu họ “được chết và sống lại với Chúa Kitô” thì quả là họ đã thành công, và thành công ấy không mất đi, không tiêu tan được.
Biết bao người đang nằm tại nghĩa trang này, trong đó có cả ông bà cha mẹ chúng ta, người thân của chúng ta đã đi qua một cuộc đời trong âm thầm đau khổ, trong chua chát bẻ bàng, có khi chẳng để lại cho đời điều gì tốt đẹp, tưởng như là thất bại ê chề, nhưng không, chúng ta tin là họ đã nắm chắc phần thành công lớn nhất trong cuộc đời vì họ đã ước ao được chết trong Chúa và sống lại với Người.
Tuy nhiên, phàm ai không còn những yếu đuối hư hèn, những lần vấp ngã vì yêu chuộng sự thế gian hơn yêu yêu mến Thiên Chúa. Chúng ta nguyện xin Chúa cho các linh hồn được Chúa thứ tha và đem vào lòng Chúa hưởng Nước Chúa vinh quang muôn đời.
Hôm nay, trước các phần mộ của những người thành công, có cơ hội cho mỗi chúng ta đặt lại vấn đề ưu tiên số một cho những việc cần phải làm trong đời sống trần gian.
Lạy Chúa, xin giúp chúng con có được thành công lớn nhất trong đời là được chết trong Chúa Chúa Kitô, trong ân nghĩa Thiên Chúa để được sống lại trong Nước Chúa.
Amen.
PM. Cao Huy Hoàng