Quê hương tôi , “XỨ ĐẠO LÁI THIÊU”
Tuổi thơ tôi, gió mát thả diều
Quanh năm mùa trái sai trĩu ngọt
Êm đềm sống Đạo “yêu” biết bao nhiêu!
Nhưng, địa danh “Lái thiêu” cũng khắc nghiệt
Vì , nơi đó có ông lái đò”tự thiêu”
Lái thiêu, nghe danh thật mỹ miều
Nơi, đã đi vào huyền thoại trái cây
Nhưng, đau khổ làm nên điều kỳ diệu
Ôi, thương biết bao nhiêu”XỨ ĐẠO LÁI THIÊU” !
Nghe sao lòng thổn thức mỗi buổi chiều
“Hai trăm bảy mươi lăm năm tuổi”
Có biết bao kỷ niệm thật nhiều
Biết bao chứng tích về tình yêu
Là biết bao chứng nhân sống Đạo “yêu”
Ôi, địa danh Lái Thiêu,” XỨ ĐẠO LÁI THIÊU” còn đó
Dẫu bao chứng tích, chứng nhân qua rồi
Nhưng, trong trí lòng tôi vẫn bồi hồi , xao xuyến
“XỨ ĐẠO LÁI THIÊU”, một chứng tích tình yêu Đạo Thánh
Bờ đê, ruộng lúa, cánh diều
Cây trái trĩu ngọt, xóm giềng thân thương
Cảnh thanh bình và tình Thiên Chúa
Tạo thành “Xứ Đạo”, ôi, chan chứa, hai từ “LÁI THIÊU”
Thi sĩ Đỗ Trung Quân đã tả : Hai từ “Quê hương “, thật mỹ miều./.
22/05/2022
Viết theo cảm xúc của Linh mục G.B NGUYỄN MINH HÙNG, người con xứ Đạo Lái Thiêu, Bình Dương, GP.Phú Cường. Trước đây cũng thuộc Giáo phận Sài Gòn. Yêu quê hương cũng là ”YÊU NGƯỜI”, chan chứa tìnhh người ( cám ơn cha G. B MINH HÙNG đã có bài “QUÊ NGOẠI CỦA TÔI”, nhờ đó tg đã có cảm xúc về “XỨ ĐẠO LÁI THIÊU”.)
P.TRẦN ĐÌNH PHAN TIẾN