Thưa quý vị và các bạn, Niềm Tin là một sự mong muốn, khao khát, chờ đợi một điều gì đó sẽ trở thành hiện thực như mong muốn. Như , người ta thường nói : “niềm tin tất thắng”, khi có niềm tin thì sẽ thắng lợi dù nhanh hay chậm.
“Niềm” là nỗi niềm , là một sự chờ mong, tâm trạng luôn nghĩ tới điều đó, một tâm tư được ăn sâu vào lòng người, mong muốn , đợi chờ nó xảy ra.
“Tin” là một tín hiệu được phát ra từ một phía, từ một nguồn, một nơi nhất định.
“Niềm tin” là một sự đợi chờ, mong muốn mình sẽ đạt được điều mình mong đợi.Nhưng, một niềm tin tôn giáo thì được gọi là “ Đức Tin”.
Đức Tin là điều ta mong muốn, mặc nhiên ta phải đặt vào niềm tin ấy một sự khao khát, mong muốn thành tựu, mặc nhiên niềm tin tôn giáo phải được đặt vào một Đấng siêu nhiên là Thần Linh.
Thần Linh của người Dothai là Thiên Chúa, vậy Thần Linh của người ngoài Dothai là ai?
Người Dothai được chọn là một Dân riêng bởi Thiên Chúa, Ngài yêu thương họ, vì họ nhỏ bé, thiểu số, họ được chọn và được Thiên Chúa yêu thương, như đứa con nhỏ bé nhất. Vì thế, họ được ưu đãi, sủng ái đủ thứ, nhưng cuối cùng họ bất trung, bất nghĩa với Thiên Chúa.
Ca-na-an cũng là miền đất thuộc Israel, và còn hơn thế nữa chính là miền Đất Hứa, nơi sẽ chảy sữa và mật ong vào thời Cựu Ứơc, chính Thiên Chúa dẫn dắt Ápraham, để rời xa một vùng đất “cũ” , bất nghĩa, bất trung, đến một vùng đất mới, để gầy dựng nên một dân tộc mới, dân riêng của Ngài.
Dù được gọi lúc đã cao niên, nhưng Ápraham vẫn “tin tưởng” cách tuyệt đối vào Thiên Chúa của ông, vì vậy, ông được gọi là “tổ phụ” của lòng tin. Thiên Chúa bảo ông bỏ lại tất cả phía sau để tiến đến một vùng đất ta sẽ chỉ cho.Đó là đất Ca-na-an.
Ca-na-an là miền cực Bắc của Nước Israel, giống như Cao Bằng, Lạng Sơn của Việt Nam vậy. Ở Việt Nam thì người ta cứ “ Nam tiến”, nghĩa là vào miền nam.Còn thời tổ phụ Ápraham thì cứ “ Bắc tiến”, nghĩa là tiến về miền Bắc.
Vì , Ca-na-an là miền Đất Hứa, vì thế, Thiên Chúa ban cho trù phú , phì nhiêu màu mỡ, đến độ lao động ít, nhưng thụ hưởng nhiều, bởi vì, hoa lợi thu hoạch dồi dào , vì vậy, dân chúng đâm ra hư đốn, lăng loàn , dâm dật, thờ thần khác là Ba-an, bất trung , bất nghĩa với Thiên Chúa. Vì thế, họ bị giáng phạt , sau khi tổ phụ Ápraham qua đời, nhiều tai ương giáng xuống họ.VÌ KHÔNG CÒN NGƯỜI LÀNH, ĐẾN ĐỘ Ápraham phải mặc cả xin với Thiên Chúa cho có đủ mười người lành, nhưng cũng không đủ, để xin Thiên Chúa tha thứ.
Cuối cùng có một mình Lót (và người vợ) là cháu ruột Ápraham, người vợ vì tiếc của , quay lưng lại và biến thành tượng muối.
Bao năm xây dựng tại Đất Ca-na-an, sau khi , Ápraham qua đời, thì Thiên Chúa tiếp tục giáng phạt dân bất trung, họ phải chịu làm kiếp nô lệ cho Ai-cập, ngoại bang, suốt bốn mươi năm khổ sở, cơ cực.
Đến khi , Thiên Chúa muốn cứu họ, thì nhân vật Moise được xuất hiện một cách ly kỳ.Thời kỳ Moise lãnh đạo dân Israel được bốn mươi năm, thì có người kế tiếp là Giô-suê. Giô-suê được Thiên Chúa phù trợ, vì vậy, ông đã chiến thắng ngoại thần Ba-an.
Sau đó , dân Ca-na-an cũng tiếp tục phản nghịch, vì vậy các ngôn sứ lãnh đạo cùng với dân không theo thần Ba-an rời bỏ đất Ca-na-an, tiến về phía Nam và xây dựng Đền thờ Giêrusalem để thờ phượng Thiên Chúa, cho đến khi Đấng Cứu Thế đến.
Từ đó, Tin Mừng (Mt 15, 21-28) hôm nay có câu Chúa Giêsu đã từ chối người phụ nữ Ca-na-an là Người thử lòng tin của bà. Người nói : ” Ta chỉ được sai đến với chiên lạc nhà Israel thôi!” (c 24)
Vì, “không thể lấy bánh trong nhà mà ném cho chó ”, có nghĩa là sứ vụ Thiên Sai ở đâu phải thi hành đúng như thế. Nhưng, người phụ nữ Ca-na-an qảu thật là người đã theo sát Chúa Giêsu từ lâu, và bà đã đặt hết niềm tin vào Người và ba đã trả lời : ” Vâng, đúng thế, nhưng chó con cũng có thể được ăn những bánh vụn từ bàn ăn của chủ rơi xuống”.( c 27)
Quả thật, câu trả lời cho thấy, người phụ nữ nầy đã xây dựng một niềm tin mãh liệt, đến độ bà không đặt điều gì trên niềm tin ấy, kể cả sĩ diện , nhưng vì lòng thương con , bà đã đặt hết lòng tin vào Chúa Giêsu , Đấng cứu mọi linh hồn.
Quả thật, tình thương của một người mẹ đã vượt lên trên thân mình, hy sinh tất cả, để cứu được con. Chúng ta nhớ đến người mẹ của tử tù Hồ Duy Hải, người đang được minh oan. Nếu giờ đây có phép mầu, cho bà gặp Chúa Giêsu, bà sẽ kêu lên :” Lạy Thầy Giêsu , xin cứu con của con, là Hồ Duy Hải !” Chắc chắn Chúa Giêsu sẽ nói :” Lòng tin của con sẽ cứu con của con !”
Như vậy, lòng tin dẫn đến niềm tin, niềm tin dẫn đến đức tin, đức tin dẫn đến gặp được Thiên Chúa. Trong một xã hội đầy giả dối nầy (trích theo lời ông Lưu Bình Nhưỡng), con người dễ đánh mất niềm tin vào xã hội.Đó là một dấu hiệu sa sút đạo đức, thật đáng sợ với hệ quả của nó.
Chúng ta cùng cầu xin Thiên Chúa, và đặt trọn niềm tin vào Chúa Giêsu, Đấng Cứu mọi linh hồn, như người phụ nữ xứ Ca-na-an hôm nay. Để được chính Chúa Giêsu chúc phúc : ” Này con, đức tin của con mạnh thật, con muốn sao sẽ được vậy !”
Khi cái giả lên ngôi, nó sẽ trị vì, nên chi , cần có niềm tin vào chân lý , đó là Thiên Chúa, vì chỉ có Thiên Chúa mới là sự thật , sự bình an đích thực cho con người.
Chúng ta cùng cầu xin cho có được một niềm tin như người phụ nữ xứ Ca-na-an, để đầy lùi bóng tối giả dối, bất minh hầu ánh sáng Chân Lý tỏa sáng muôn phương, soi đường cho nhân thế là chính Chúa Giêsu –Ki-tô./. Amen
P,TĐPT.