Có người mù nọ dò dẫm bước qua chiếc cầu khỉ bắc ngang con sông nhỏ. Khi qua được nửa cầu, bất thần anh bị trượt chân và rơi xuống. May thay, anh vớ được cây tre bắc cầu. Thế là anh nắm chặt cây tre đó bằng cả hai tay và toàn thân anh được treo lơ lửng mà không rơi xuống nước, nhờ níu vào cây tre này.. Anh cố rướn mình đu người lên nhưng không đủ sức, vì hai cánh tay gầy guộc không kham nổi sức nặng của toàn thân.
Anh kinh hoàng tột độ! Sợ rằng lát nữa đây, khi đôi tay không còn sức níu, toàn thân anh sẽ rơi bõm xuống và dòng nước ác nghiệt sẽ kết liễu đời anh.
Đang khi còn treo mình lơ lửng như thế, anh hình dung ra biết bao nhiêu điều khủng khiếp sẽ xảy đến với mình trong chừng mươi phút nữa. Có thể anh sẽ rơi xuống ngay trên những mỏm đá lởm chởm giữa dòng sông và phải tan xương nát thịt. Rồi sau đó, thân xác anh sẽ bị cuốn theo dòng nước hung tợn và sẽ làm mồi cho tôm cá… Anh toát mồ hôi lạnh. Anh gào anh khóc thảm thiết, gào thật to để may ra có người nghe thấy và đến cứu mình.
Một số người đi qua thấy vậy bảo rằng: “Đừng sợ! Ta đang ở trong mùa khô và nước sông chỉ cao chừng nửa mét. Buông tay ra đi! Không hề hấn gì đâu! Chân anh chỉ cách mặt nước có một thước thôi mà.”
Nhưng anh không tin. Làm sao tin được người lạ! Biết đâu người ta lừa dối anh. Anh vẫn tiếp tục kêu gào, tiếp tục van xin người qua kẻ lại kéo anh lên.
Cuối cùng, kiệt sức, anh buông mình xuống trong tuyệt vọng.
Quá bất ngờ, anh rơi xuống dòng nước hiền hoà chỉ dâng cao ngang đầu gối, thấp hơn cây tre bắc cầu chừng 3 mét thôi! Anh cười lên khanh khách như một gã điên khùng! Cười sung sướng vì tưởng phải chết mà vẫn còn được sống và nhất là cười cho sự khờ khạo, ngu xuẩn của mình.
Như người mù trên đây, cuộc đời chúng ta bị bao trùm bởi vô vàn nỗi sợ do chính mình tạo nên.
Có người đang khoẻ thì sợ những chứng bệnh nan y có thể xảy đến trong nay mai; người đang có việc làm hẳn hoi thì sợ có ngày mất việc và túng thiếu; người đang còn trẻ thì sợ khi già yếu không ai phụng dưỡng chăm sóc; người đang yên ổn sống trong tiện nghi thì sợ mai đây khi thất cơ lỡ vận, không còn được thoải mái như hiện giờ…
Thế là con người tự tạo ra vô vàn nỗi sợ rồi để cho chúng đe doạ và khủng bố đời mình.
Chính vì nỗi sợ gây nên nhiều bất hạnh cho con người như thế, nên qua đoạn Tin mừng hôm nay, Chúa Giê-su ba lần nhắn nhủ chúng ta đừng sợ vì có Chúa chăm sóc giữ gìn; nếu chúng ta có ngã, có rơi thì cũng chỉ ngã, chỉ rơi vào trong bàn tay êm ái của Ngài.
“Anh em đừng sợ người đời…” (Mat-thêu 10, 26)
“Anh em đừng sợ những kẻ giết thân xác mà không giết được linh hồn (Mat-thêu 10, 28).
“Hai con chim sẻ chỉ bán được một hào phải không? Thế mà, không một con nào rơi xuống đất ngoài ý của Cha anh em. Thì đối với anh em cũng vậy, ngay đến tóc trên đầu anh em, Ngài cũng đếm cả rồi. Vậy anh em đừng sợ, anh em còn quý giá hơn muôn vàn chim sẻ” (Mt 10, 29-31).
Thế nhưng, như người mù ngu xuẩn kia không tin vào những lời trấn an của những người qua lại, chúng ta cũng không hoàn toàn tin vào lời Chúa, chúng ta vẫn cứ sợ, cứ lo và cứ để cho bao nỗi sợ đe doạ, khủng bố chúng ta suốt đời.
Lạy Thiên Chúa từ nhân,
Xin cho chúng con tin rằng Chúa là Đấng quyền năng và là Cha giàu lòng thương xót, hằng che chở gìn giữ và giúp chúng con vượt qua tất cả phong ba bão táp trên đường đời.
Xin cho con vững tin rằng dù chúng con có vấp ngã và rơi xuống, thì luôn có bàn tay Chúa đỡ lấy chúng con. Và mai đây, khi phải từ giã đời nầy, chúng con sẽ không phải rơi vào cõi hư vô tăm tối nhưng là rơi vào lòng bàn tay nhân ái của Chúa mà thôi.
Linh mục Inhaxiô Trần Ngà