Ngụ ngôn Ê-dốp kể rằng: Một hôm, chủ sai Ê-dốp ra chợ chọn mua món gì sang quý nhất để thiết đãi bạn quý đến nhà. Ê-dốp tìm mua đủ thứ lưỡi của gia súc đem về khiến ông bực bội và hỏi tại sao thì Ê-dốp đáp: “Thưa ông, ông truyền cho con mua thứ gì sang quý nhất đãi bạn và con nghĩ rằng trên đời nầy không gì quý bằng lưỡi. Nhờ lưỡi, người ta có thể nói năng và truyền đạt những điều khôn ngoan; nhờ lưỡi người ta ca tụng tình yêu, thắt chặt tình huynh đệ, mang lại hòa thuận, an vui, hạnh phúc cho mọi người…”
Thế rồi, lần khác, chủ nhà sai Ê-dốp ra chợ mua thứ gì tồi tệ nhất để đãi những người khách xấu nết không mời mà đến. Ê-dốp cũng lại mua về toàn là lưỡi. Chủ nhà bực tức, quát hỏi: Tại sao mầy không mua món gì tồi tệ về cho tao? Ê-dốp trả lời: “Con thiết nghĩ: trên đời chẳng có gì tồi tệ như lưỡi: Lưỡi gây nên bất hòa bất thuận, lưỡi phun ra những lời cay đắng độc địa, lưỡi tạo nên hận thù ghen ghét chiến tranh…
Đúng là “Lưỡi không xương nhiều đường lắt léo.” Lưỡi có thể là một bộ phận tốt đẹp để xây dựng hòa bình nhưng cũng lắm người sử dụng lưỡi để gây chiến tranh, đau thương khốn khổ cho người khác.
Lời nói phát xuất từ miệng lưỡi con người có thể gây nhiều tổn thương cho người khác nặng nề hơn cả việc dùng tay chân để đấm đá, đâm chém.
Người ta dùng lời để chê bai, nói xấu, gièm pha, phỉ báng, chửi mắng… gây đau buồn, tổn thương cho người khác rất nhiều. Ngày nay, người ta còn dùng cả mạng xã hội để tha hồ chửi bới, bôi bác nhau cho cả triệu người khắp nơi được nghe biết! Thật là chuyện hết sức đau lòng.
Thánh vịnh 64 nói về hạng người nầy như sau: “Chúng mài lưỡi như mài gươm sắc, lời thâm độc tựa tên lắp vào cung, bắn trộm người vô tội, bắn thình lình mà chẳng sợ chi…[1]”.
Để ngăn ngừa thói xấu tệ hại nầy, qua bài Tin mừng được trích đọc hôm nay, Chúa Giê-su răn dạy chúng ta đừng sử dụng miệng lưỡi để gây tổn thương cho người khác. Ngài nói: “Ai mắng anh em mình là đồ ngốc, thì đáng bị đưa ra trước Thượng hội đồng; còn ai chửi anh em mình là quân phản đạo thì đáng bị lửa hỏa ngục thiêu đốt” (Mt 5,22).
Còn đối với những người hay “nổ” hoặc dối trá, Chúa Giê-su dạy phải nói lời chân thật. Ngài nói: “Hễ có thì phải nói có, không thì nói không. Thêm thắt điều gì là do ác quỷ mà ra.[2]”
Lạy Chúa Giê-su,
Nếu miệng lưỡi chúng con thốt lên những lời xây dựng sinh ích cho người khác thì đó là phương tiện giúp chúng con đạt tới hạnh phúc thiên đàng. Trái lại, nếu dùng miệng lưỡi để gieo rắc đau khổ và thiệt hại cho người khác thì đó là duyên cớ đưa xuống hỏa ngục.
Xin cho chúng con biết khôn ngoan sử dụng miệng lưỡi mình theo đúng ý Chúa. Amen.
Linh mục Inhaxiô Trần Ngà
CHÚA NHẬT 6 TN NĂM A
Mt 5, 20-22a. 27-28. 33-34a. 37
Khi ấy, Chúa Giêsu phán cùng các môn đệ rằng: “Ta bảo thật các con: Nếu các con không công chính hơn các luật sĩ và biệt phái, thì các con chẳng được vào Nước Trời đâu.
“Các con đã nghe dạy người xưa rằng: ‘Không được giết người. Ai giết người, sẽ bị luận phạt nơi toà án’. Còn Ta, Ta bảo các con: Bất cứ ai phẫn nộ với anh em mình, thì sẽ bị toà án luận phạt. Ai bảo anh em là ‘ngốc’, thì bị phạt trước công nghị.
“Các con đã nghe nói với người xưa rằng: ‘Chớ ngoại tình’. Còn Ta, Ta bảo các con: Hễ ai nhìn xem phụ nữ mà ước ao phạm tội với họ, thì đã ngoại tình với họ trong lòng rồi.
“Các con cũng đã nghe có lời bảo người xưa rằng: ‘Chớ thề gian, nhưng hãy giữ trọn lời mình thề với Chúa’. Còn Ta, Ta bảo các con: Đừng thề chi cả. Nhưng lời nói của các con phải là: Có thì nói có, không thì nói không, thêm điều đặt chuyện là bởi ma quỷ mà ra”.
[1] Tv 64, 4-5
[2] Mát-thêu 5, 37