Nếu như Chúa nhật tuần trước chúng ta lặp đi lặp lại câu : Lạy Chúa Giêsu, con tín thác vào Chúa, và kêu cầu Chúa xót thương chúng ta và toàn thế giới, thì hôm nay chúng ta thưa với Chúa : Lạy Chúa xin ở lại với chúng con.
“Mời ông ở lại với chúng tôi“ ( Lc 24, 29 ). Đó là lời mời kèm theo ý muốn tha thiết của hai môn đệ làng Emmaus, theo bản văn Tin Mừng Luca là lời năn nỉ nài van thúc ép đối với Người Khách Bộ đồng hành mà các ông gặp được vào ngày thứ nhất trong tuần, trong tâm trạng buồn thảm của bóng chiều tà, ngày sắp tàn, bóng tối đang bao phủ không gian, tâm hồn trĩu nặng đang bỏ cuộc về quê.
Ít ai biết đến “một làng tên là Emmaus, cách Giêrusalem độ sáu mươi dặm” (Lc 24, 13), nếu không có một Người Bộ Hành mà hai môn đệ coi là “khách hành hương” cùng đi với họ thì ngôi làng Emmaus ấy đã bị lãng quên từ lầu rồi.
Hai ông cũng như bao nhiều người khác đổ về Giêrusalem khi nghe biết có người tên là Giêsu, Đấng người ta gọi là Mêsia, vua người Do Thái đang mong chờ. Thầy Giêsu đến, các ông muốn gặp và đi theo, nhất là muốn trở thành môn đệ Đức Giêsu thành Nagiarét ” với hy vọng Người sẽ cứu Israel ” (Lc 24, 21), Thầy làm vua, hai ông cũng có vị thế trong tương lai.
Vậy mà, bỗng chỉ một đêm nơi Vườn Dầu, một tòa án được lập lên, kết án tử cho Người. Giấc mơ của họ tan thành mây khói, họ đau khổ, thất vọng, đắng cay sau cái chết của Thầy, mỗi người một ngả, đức tin bị tan vỡ, niềm hy vọng tắt ngúm tựa như chôn cùng với xác Thầy đến nay đã 3 ngày rồi. Mọi sự xem ra đã hết, dù có nghe mấy phụ nữ nói rằng Thầy đã sống lại, nhưng cũng chưa đủ tin, khăn gói lên đường về quê là tốt nhất.
Chúng ta hình dung ra dáng đi, vẻ mặt và tâm tình của hai người đang bỏ cuộc như thế nào. Tác giả Tin Mừng thuật lại.
Trên đường về làng Emmaus: “Họ đang trò chuyện với nhau về tất cả những sự việc mới xẩy ra” (Lc 24,14), dáng đi nặng nề và “vẻ mặt buồn rầu” (Lc 24,17). Chết là hết, là thất bại, là đi vào ngõ cụt, họ mất hướng đi.
Giữa bóng đêm của ngày đang qua và bóng tối đang phủ kín tâm trí họ, Chúa Giêsu Phục Sinh hiện ra đồng hành và gợi chuyện : “Các ông có truyện gì vừa đi vừa trao đổi với nhau mà buồn bã vậy ?” (Lc 24, 17). Nghe hỏi thế, họ bộc bạch về khổ đau và thất vọng cũng như đắng cay của chính mình sau khi Thầy chết. Chúa nói chuyện với hai ông và ” giải thích Kinh Thánh … bắt đầu từ Môsê và các tiên tri” (x. Lc 24, 27), làm cho tâm hồn họ “ bừng cháy”. Chúa đã nhóm lên một tia sáng, khơi lên niềm hy vọng, đưa họ ra khỏi bóng tối của buồn phiền và thất vọng, thức tỉnh lòng họ khao khát muốn được ở gần Người, khiến họ nài ép : “Mời ông ở lại với chúng tôi“, với lý do “vì trời đã về chiều và ngày sắp tàn ” ( Lc 24, 29 ).
Họ không bao giờ nghĩ rằng người khách lạ ấy lại chính là Thầy mình mới sống lại. Với một hành vi ” bẻ bánh ” đơn giản trong bữa ăn ( Lc 24, 35 ), trí khôn được soi sáng, con tim được đốt nóng, những dấu chỉ bắt đầu gợi lên lòng sốt mến và thôi thúc họ ” chỗi dậy trở về Giêrusalem ” ( Lc 24, 33 ) thuật lại tất cả những gì họ đã thấy và đã nghe cho ” mười một tông đồ và các bạn khác đang tụ họp ” (Lc 24, 33).
Chúng ta không biết tên của một trong hai môn đệ, chỉ biết một người tên là Clêophas, còn người kia thì không, có thể mỗi chúng ta trên thế giới này đang đương đầu với dịch bệnh Covid, một số người đang sống những giờ đen tối nhất, buồn thảm, vì người thân qua đời, con người vẫn đang bó tay, chưa tìm ra thuốc chữa. Hôm nay, Giáo hội mời gọi chúng ta gặp gỡ Đức Kitô Phục Sinh.
Hình ảnh hai môn đệ trên đường Emmaus có thể hình ảnh của mỗi gia đình chúng ta. Giữa biết bao khó khăn trước virus corona, ngay cả những thất vọng nặng nề, Người Bộ Hành Thần Linh vẫn tiếp tục đồng hành bên cạnh chúng ta, mở ra cho chúng ta những trang Kinh Thánh và hướng dẫn chúng ta hiểu sâu hơn những mầu nhiệm của Thiên Chúa. Chúng ta hãy van nài : ” Lạy Chúa, xin ở lại với chúng con “.
Chúa luôn ở với chúng ta, hãy năng đến gặp Người nơi Bí tích Thánh Thể và lắng nghe Lời Chúa. Chính Ðấng Cứu Thế đã bảo đảm cho chúng ta về sự hiện diện hữu hình của Người ở giữa chúng ta, ngang qua Lời Chúa và Bí tích Thánh Thể. Lời Chúa giúp tâm hồn các ông nóng lại, mở trí cho các ông hiểu Kinh Thánh. Cử chỉ bẻ bánh giúp các môn đệ nhận ra Chúa Giêsu (x. Lc 24,35), liền quay về Giêrusalem kể lại kinh nghiệm ngoại thường mà họ đã sống: đó là cuộc gặp gỡ với Ðấng Phục Sinh.
Có người nói, dịch bệnh lây lan, nhà thờ đóng cửa, không thánh lễ, không giờ kinh, còn đâu ra Lời Chúa và Thánh Thể. Nến nhớ rằng, trong hoàn cảnh bất khả kháng, người tham dự Thánh Lễ không thể họp nhau thành một cộng đoàn đông đúc tại nhà thờ, nhưng vẫn có thể hiệp thông để theo dõi và tham dự Thánh Lễ qua các phương tiện truyền thông. Đây là cách hiệp thông hữu hiệu để cầu nguyện cho mình và cho cả thế giới. Đừng thất vọng, đừng nản lòng, hãy cậy trông vào Chúa, Chúa vẫn ở bên cạnh chúng ta.
Lạy Mẹ Maria, xin an ủi chúng con, xin giúp chúng lắng nghe Lời Chúa, chiêm ngắm Chúa Giêsu Thánh Thể, nhất là kiên trì cầu nguyện và kêu cầu Danh Chúa. Amen.
Lm. An-tôn Nguyễn Văn Độ