Thi sĩ Tagore từng viết: “Tình Ngài yêu con không bờ không bến nhưng có thấy bóng Ngài đâu”. Dù không thấy, nhưng bằng lòng yêu mến của mình, Tagore dám khẳng định: “Tình Ngài yêu con không bờ, không bến”.
Yêu như thế nào mà Tagore lại bảo là “không bờ, không bến”? Quay về với nội dung Tin Mừng kể lại việc Chúa làm phép lạ nuôi đám đông dân chúng đi theo người (Mt 14, 13-21), bạn và tôi có thể cảm nghiệm như Tagore: “Tình Ngài yêu con”…
Một lần, Chúa Giêsu tìm vào hoang địa vắng vẻ. Nhưng dân chúng nghe biết thì đi theo Người. Họ theo đông lắm, có đến trên năm ngàn người! Đến chiều, dẫu đã đói, họ vẫn cứ theo. Vì thương họ, Chúa làm phép lạ hóa bánh ra nhiều để nuôi họ. Tin Mừng kể rằng, Chúa cầm bánh và cá mà các môn đệ mang đến, rồi “dâng lời chúc tụng, bẻ ra, trao cho các môn đệ”, để các ông phân phát cho dân.
Một phép lạ phi thường: Chỉ một hành động “bẻ ra” đã trở nên lương thực nuôi một đám người không thể tưởng tượng: trên năm ngàn nugười mà vẫn dư!
Nhưng phép lạ ấy không thuộc về quá khứ. Ngày hôm nay, để nuôi linh hồn, nuôi dưỡng đời sống thiêng liêng của ta, Chúa đã bẻ chính cuộc đời của Người, bẻ chính thân xác Người.
Là Thiên Chúa, Chúa Giêsu hạ mình làm người ngang hàng với ta, không là một sự bẻ ra hay sao? Bị thù nghịch, bị giết chết, chết ô nhục như một tên tử tội, chết tức tưởi trên cây gỗ giá, không là bẻ ra đó sao?
Nơi bí tích Thánh Thể, Chúa là tấm bánh nuôi hồn ta, cũng chính là sự tự bẻ ra.
Mãi mãi Chúa Giêsu là Thiên Chúa tự bẻ chính mình, bẻ chính cuộc đời, bẻ chính sự sống của Người cho ta, vì ta, yêu ta.
Trong mỗi thánh lễ, linh mục chủ tế sẽ bẻ tấm bánh mà mọi tín hữu đều tin đó chính là Mình Thánh Chúa.
Chủ tế nâng cao Mình Thánh và nói: “Đây là Chiên Thiên Chúa, đây là Đấng xóa tội trần gian”. Dấu chỉ bẻ Mình Thánh từ tay linh mục là dấu chỉ Chúa Kitô tự bẻ chính mình trong bí tích Thánh Thể.
Thánh Thể là lời nói chung quyết, mạnh mẽ của tình yêu, là sự bẻ ra tuyệt đỉnh mà chỉ có một mình Chúa chúng ta mới làm thế. Người bẻ ra vì yêu ta không bờ, yêu không bến.
Trong khi suy tôn Mình Thánh trên tay mình, chủ tế còn mời gọi: “Phúc cho ai được mời dự tiệc Chiên Thiên Chúa”.
Bạn có yêu mến Chúa Giêsu không? Nếu yêu mến, ta hãy cung kính rước Người vào tâm hồn mình.
Nếu lỡ biết mình bất xứng, lo xưng tội ngay và giục lòng thống hối, quyết tâm chừa tội để được rước Chúa vào linh hồn mình.
Khi đến nhà thờ, không trừ ai, mọi người cùng vào bên trong nhà thờ dự lễ sốt sắng, dự lễ trọn vẹn từ đầu đến cuối, cũng là dấu chứng tỏ lòng mến của ta đối với Thánh Thể.
Hay lễ xong, ngồi lại năm phút, ba phút để cảm tạ Chúa đã ban Thịt Máu Người cho ta và để cầu nguyện cho nhau, cho gia đình, cho bản thân… Đó cũng là dấu chứng tỏ lòng mến đối với Thánh Thể.
Chúa bẻ cuộc đời Người ra, đó là sự tự xóa mình, cho không từng người, vì sao ta không nhận? Người xóa mình để làm bằng chứng tình yêu, vì sao ta từ chối tình yêu đó?
Nhân lễ Mình Máu Thánh Chúa, nhắc lại cho nhau việc Chúa làm phép lạ hóa bánh ra nhiều để nuôi đám đông xưa, chúng ta cùng suy niệm về Thánh Thể để thêm yêu mến Người.
Ước gì từ hôm nay, mỗi lần đến nhà thờ, ta bước vào trong nhà thờ dự lễ trang nghiêm, sốt sắng. Và ước gì trong từng thánh lễ, ta luôn luôn cảm nghiệm rằng: tình Chúa thương ta không bờ, không bến như Tagore đã từng cảm nghiệm.
Lm JB NGUYỄN MINH HÙNG